
h
sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người ta phải đố kỵ.
Tần Tiểu Mạn nóng quá
tỉnh dậy, mở mặt ra, nương theo ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, phát hiện mình
đang bị Cố Lãng ôm trong lòng. Một cái ôm ấm áp vô cùng, có nét giống như đang
che chở một đứa bé mới sinh, anh hơi cuộn người lại, bao bọc lấy cả người cô.
Sắc tâm bỗng nhiên động
đậy, cô ngẩng đầu lên hôn anh một cái. Có thể ở cùng với người mình yêu thật
tốt biết bao! Tóc Cố Lãng vừa đen vừa mềm, rất tương xứng với khí chất toát ra
từ con người anh. Bờ môi thoạt nhìn thì rất mỏng, nhưng chạm vào thì mới cảm
nhận được toàn thịt là thịt, âm ấm như nước sôi để nguội, mang theo mùi vị muôn
thuở. Thân thể cứng cáp, dựa vào có thể cảm nhận được các khớp xương, hai dọc
xương quai xanh khêu gợi muốn chết đi…Sắc nữ Tiểu Mạn nhẹ nhàng trườn xuống,
gặm gặm xương quai xanh của anh, thuận tiện in một dấu răng nhỏ lên đó. Thỏa
mãn nhìn dấu vết từ từ đỏ ửng lên, che miệng vui sướng, cựa quậy trong lòng anh
tìm một vị trí thoải mái. Cô thích chí, tật xấu khi còn bé lại tái phát, cắn
ngón tay tới rớt nước miếng.
“Cố Lãng, anh dậy đi, dậy
đi.”
Cố Lãng mở mắt, hờn dỗi
nhìn bên ngoài vẫn còn tối om, cánh tay đặt trên lưng cô siết chặt thêm một
chút, “Vẫn còn sớm. Ngủ tiếp đi.”
Tần Tiểu Mạn vẫn tiếp tục
lay, “Dậy đi mà, chúng ta phải đi sớm, không lại phải xếp hàng bây giờ.”
Cố Lãng vùng mạnh chăn
ra, ngồi bậy dậy, tóc tai bù xù, ầm ầm sửa soạn một hồi, mặt mũi tối sầm kéo
Tần Tiểu Mạn đang luống cuống đi giày, “Đi!”
Cho dù Tiểu Mạn biết
không thể chấp nhặt với sự bực bội của Cố Lãng lúc rời giường, thế nhưng, thế
nhưng, “Giày của em, giày!” bị anh lôi đi một đoạn, giày Tiểu Mạn đã rơi tuột
trên hành lang.
Cố Lãng buông cô ra, vội
vàng quay trở lại nhặt giày, ngồi xuống trước mặt cô, lạnh giọng nói: “Nhấc
chân!”
Tiểu Mạn lập tức đưa chân
cho anh.
Gió lạnh sáng sớm thổi
qua, hung hăng trong đầu Cố Lãng cũng từ từ xẹp xuống. Ngẩn người nắm lấy chân
Tiểu Mạn.
Từng chút, từng chút
nhiệt trên người đều tích cóp để chống lại anh, Tiểu Mạn dè dặt kháng nghị, “Em
lạnh.”
Cố Lãng bừng tỉnh, xoa
xoa bàn chân của cô, giúp cô đi giày vào. Lúc buộc dây giày, Cố Lãng chậm rãi
nói: “Tiểu Mạn, nếu như, nếu như anh không phải người tốt, em còn ở bên anh nữa
không?”
Suy nghĩ của Tiểu Mạn
nhất thời bị xoay vòng vòng. Cái gì? Len lén quan sát thái độ của anh, khẽ thở
phào, tốt, lại bình thường rồi. Xác định rõ mình sẽ không bị “khí rời giường”
kia hại, Tiểu Mạn cực kỳ thành khẩn chỉ ra một sự thật, “Cố Lãng, anh từ đầu
đến chân một điểm tốt cũng không có. Đừng có nói với em là bây giờ anh mới biết
đấy.”
Haizz, nam nhân tâm thực
sự là đáy biển châm, đáy biển châm mà. Lúc xếp hàng trước cửa chùa, Tiểu Mạn
thở dài. Cố Lãng cầm khăn bịt mũi đứng phía xa, nhìn từng nhóm người một đi qua
bằng con mắt muốn giết người diệt khẩu. Hiện tại trên người anh như khắc bốn
chữ: Không được đến gần.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời
vẫn còn thưa thớt những ngôi sao, Tiểu Mạn âm thầm cảm thán, thật đúng là đèn
nhang chốn này quá thịnh vượng. Mới sáng sớm mà đã có nhiều người xếp hàng như
vậy.
“Cô gái, cô tới cầu điều
gì vậy?” Bác gái đứng phía trước nhiệt tình hỏi thăm Tiểu Mạn.
Tiểu Mạn ngại ngùng cười:
“Tình duyên ạ.”
Bác gái lại càng cười
tươi hơn: “Bác cũng thế.”
“Bác cũng…” Tiểu Mạn cực
lực che giấu sự kinh ngạc của bản thân. Không phải là tới lúc hồi xuân
rồi đấy chứ?
Bác gái sang sảng vỗ cánh
tay của cô, “Aizz, cô nhóc này, hiểu lầm rồi. Bác đến cầu duyên cho con gái.
Làm bậc cha mẹ, cả đời lo lắng vì con. Trước đây lo nó yêu sớm, giờ lại lo nó
tìm không được chồng. Aizz, thật vất vả!”
Tiểu Mạn đối với chuyện
này cực kỳ khó thông cảm được. Trước đây cô thành tích không tốt, cấp ba Tần mẹ
lúc nào cũng để ý cô từng ly từng tý, ngày nào cũng lo cô không có mối tốt. Vừa
vào đại học, mỗi ngày lại lặp đi lặp lại điệp khúc, “Con xem Cố Lãng nhà người
ta đã có bao nhiêu là bạn gái rồi,” giục cô nhanh tìm bạn trai. Lúc cô nói
chuyện về Tô Lê Thâm, Tần mẹ lại mắng cô vô dụng, không biết đường mà “áp đảo
cỏ gần hang” -- đích thị là Cố Lãng.
Chờ mãi rốt cuộc cũng tới
lượt Tiểu Mạn. Ủa, là sư thái sao? Một vị sư thái mập mạp ngồi ngay ngắn. Phía
sau là rèm cửa thêu hoa sen khẽ đong đưa, ngồi từ đây có thể nhìn ra ngoài hành
lang.
Sư thái mập ngẩng đầu
lên, “Thí chủ, mời ngồi.”
Tiểu Mạn cung kính ngồi
xuống, trình bày ý nguyện của mình và bà nội, móc trong túi ra một tờ giấy màu
vàng viết tên ngày sinh tháng đẻ của cô và Cố Lãng, cung kính cầm bằng hai tay
đưa qua.
Sư thái mập nhìn một lúc
lâu vẫn không nói gì. Tiểu Mạn thấp thỏm, “Sư thái, chuyện này của con thế
nào?”
Bà ta cầm ống thẻ bằng đồng
đặt ở bên tay trái, lắc lắc một lúc, bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, đưa
ra trước mặt Tiểu Mạn, “Thí chủ, mời lấy ra bốn cái.”
Bất luân chi luyến*,
ngược luyến tình thâm, cung đình hầu tước, phá kính nan viên**.
Oạch… Tiểu Mạn nhìn bốn
cái thẻ thảm hại do chính tay mình rút ra, quả nhiên là gặp trở ngại mà. Vì sao
lại điềm xấu như vậy c