
xoa bóp
đôi chân, anh hỏi: “Bây giờ em muốn đi thắp hương luôn hay để ngày mai?”
Núi Tú Sơn cao cùng lắm
chỉ 1000m, thế nhưng nếu cứ khom lưng đi bộ sẽ phải leo trèo hơn nửa đoạn
đường, đã thế lại còn cố chấp không ngồi cáp treo, Tiểu Mạn lúc này khẩu khí
cũng ngót mất phân nửa, nhìn dòng người thật dài trước cửa chùa, yếu ớt lắc
đầu, “Bỏ đi, ngày mai, đi nữa thì nóng chết mất.”
Tần Tiểu Mạn đi vào
“Duyến”, ngồi ghé lên chiếc giường lớn khắc hoa rồi chẳng muốn đi đâu nữa. Ở
đây khắp nơi đều thoang thoảng một mùi hương an tĩnh, hoàn toàn khác với không
khí nơi thành phố, mang mùi vị tươi mát của cỏ cây, cái mũi mẫn cảm của Cố Lãng
cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Tiểu Mạn dúi đầu vào gối
dụi dụi vài cái muốn ngủ. Cố Lãng giật chăn trên người cô ra, “Đi tắm rửa đã
rồi ngủ tiếp, ở đây nước nóng tốt lắm.”
“Mệt chết đi, không muốn
nhúc nhích nữa.” Tiểu Mạn lầm bầm vài tiếng rồi lại không có động tĩnh gì.
Cố Lãng không cách nào khác đành bỏ kế hoạch “tắm uyên
ương” tự mình đi tắm.
…
Lúc Tần Tiểu Mạn tỉnh dậy
nhìn quanh còn tưởng mình bị xuyên qua. Chiếc giường đang nằm là giường gỗ hồng
rám náng, cô trở mình nhìn khắp phòng. Một gian phòng cổ kính, ở giữa phòng bày
một tấm bình phong trên đó vẽ cảnh thác nước từ trên núi chảy xuống, gian phòng
rộng lớn ngăn cách thành hai gian, cửa sổ dán giấy, lại con có cửa gỗ khắc hoa.
Xoa xoa cái bụng lép kẹp
bò xuống giường, nhìn đến mấy thứ để trên bàn liền xác thực mình vẫn còn ở hiện
đại. Hai miếng bánh ga-tô, còn có hai tách cà phê vẫn còn bốc khói, cổ đại mà
có mấy thứ này sao! Chưa kịp ngồi xuống, ngoài cửa truyền tới tiếng hai tiếng
lễ phép, rồi tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Một chú tiểu bận đồ đen,
nhìn dáng vẻ cùng lắm mới mười bốn mười lăm tuổi, trắng trắng trẻo trẻo. Thấy
Tần Tiểu Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, hai tay bưng một cái khay lớn đưa
cho cô, một chiếc áo tắm màu trắng mềm mại được gấp gọn đặt ở trên, “Mời thí
chủ tắm rửa thay quần áo.”
Tiểu Mạn xấu hổ đứng dậy,
trời ạ, so với người ta, mình toàn mùi vị thế tục. Cô cùng lắm chỉ muốn đốt một
nén nhang, vì sao lần này lại lắm công đoạn thế không biết!
Chú tiểu đi trước dẫn đường. Tiểu Mạn hết nhìn đông
ngó tây lại càng cảm thấy hình như mình đi lạc vào nhà tiên nhân mất rồi. “Này,
tiểu đệ đệ, cậu là nhân viên ở đây sao?”
“Tôi ban ngày tới chùa
học tập, buổi tối đến đây làm công.” Chú tiểu trả lời rất nghiêm túc.
Tần Tiểu Mạn lập tức ghé
sát vào hỏi với vẻ rất thần bí, “Sự phụ các cậu có thực sự linh như vậy không?”
Chú tiểu sửng sốt, sau đó
đáp lại một câu cực kỳ thâm ảo: “Thí chủ, có tâm tất linh nghiệm.”
Đi tới phòng tắm, chú
tiểu dừng lại chắp hai tay trước ngực, hơi cúi người, “Thí chủ, mời.”
Tiếng nước chảy, tiếng nhạc văng vẳng trong làn hơi
nước, trong lòng Tiểu Mạn khẽ reo lên, lẽ nào, đây lại là SPA trong truyền
thuyết sao?
…
Sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ,
bước chân lên không khỏi phát ra tiếng “kẽo kẹt”, quẹo chỗ góc phòng, Cố Lãng
thấy một người đang ngồi uống trà bên song cửa, quả nhiên là anh ta.
Anh đi tới bên cửa sổ,
nhẹ nhàng gõ gõ lên vết rạn trên khung cửa. Người con trai ngồi trong ngẩng
đầu, cười hòa nhã: “Cố, anh đã tới rồi.”
Cố Lãng đi vào trong ngồi
đối diện với người kia, im lặng một chút mới mở miệng: “Quân Như, cậu dự định
cứ như thế này sao?”
Nam Cung Quân Như nhấp
một ngụm trà, ngón tay khẽ vuốt ve lòng bàn tay đang bọc quanh chén trà thô
nhám, không nói gì chỉ gật đầu.
Cố Lãng chỉ chỉ đống kinh
thư trước mặt, “Cái này cậu mà cũng học được sao? Hình như không thích hợp với
cậu cho lắm.”
Nam Cung Quân Như chỉ
cười nhìn anh, “Cố, tôi vẫn luôn bội phục anh.”
“Đâu có.” Cố Lãng cười xảo
trá, giơ tay lấy hộp trà đặt ở bên kia.
“Cũng nên nói cho cô ấy
rồi.”
Bàn tay Cố Lãng cứng đờ,
lấy ra hai lá trà còn nhuận nước bỏ vào miệng nhai, nhìn xuống, “Tôi không muốn
nói cho cô ấy. Nói hay không cũng không có gì liên quan, không phải sao?”
“Cố Lãng,” Nam Cung Quân
Như nghiêm túc nhìn anh, “Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề. Nếu anh
muốn ở bên cô ấy cả đời thì không nên lừa gạt cô ấy. Không nên giống tôi…”
“Rầm rập” tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, “Sư phụ,
không xong rồi. Tần thí chủ bị ngất đi rồi.”
***
Lúc Cố Lãng bế Tiểu Mạn
lúc này toàn thân đã ửng hồng từ bồn tắm ra, lại một lần nữa bóp chết dục vọng
vừa phát sinh với cô. Một cước đá bay chai rượu đặt ở thành bể, cái nha đầu này
còn dám uống rượu!
Nhiệt độ cơ thể Tần Tiểu
Mạn rất cao, nằm ở trên giường cựa quậy không yên chỉ chăm chăm đạp chăn ra. Cố
Lãng sợ cô bị lạnh, đi đóng kín cửa sổ, mặc cho cô một bộ váy ngủ phòng trường
hợp cô không chịu đắp chăn.
Ngồi bên giường, anh nhìn
tư thế ngủ bất nhã kinh khủng của Tiểu Mạn, tự hỏi mình, cái nha đầu này, nếu
phát hiện anh chẳng phải là hoàng tử gì, hơn nữa lại còn là ác ma máu lạnh,
liệu có còn yêu anh nữa không?
Anh nằm sấp bên mép
giường, chằm chằm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia, ngón tay bất giác chạm
lên hàng mi cong cong, nhẹ nhàng đụng vào da thịt nhẵn nhụi của cô, thật sạc