
không gật đầu. Tần Tiểu Mạn vui sướng kích động khẽ
cắn lên má anh một cái.
Trần Thần xách túi hành
lý đứng ở dưới lầu chờ, thấy Tiểu Mạn và Cố Lãng, vui sướng kéo Tiểu Mạn vào
lòng ra sức ôm, “Tiểu Mạn, tôi biết cô tốt nhất mà!”
Cố Lãng không hờn không
giận chỉ kéo Tiểu Mạn trở lại, nhìn Trần Thần cảnh cáo một cái, vứt chìa khóa
cho hắn. Trần Thần lập tức đi lấy xe.
Cố Lãng và Tiểu Mạn ngồi
ở ghế sau, Trần Thần lái xe, thỉnh thoảng lại liếc qua kính chiếu hậu một cái,
muốn nói gì lại thôi.
“Yên tâm, Nam Tử không
biết.” Cố Lãng hiểu ý, hảo tâm nhắc nhở.
Trần Thần lập tức thở
phào.
Tiểu Mạn huých huých thắt
lưng Cố Lãng, thấp giọng hỏi: “Chuyện này với Nam Tử thì liên quan gì đến
nhau?”
“Nam Tử là anh họ của
hắn. Nếu hắn có chuyện gì Nam Tử sẽ kể hết cho nhà hắn.” Cố Lãng cười đắc ý, mẹ
của Trần Thần không chỉ dùng từ hung hãn để hình dung thôi đâu. Nếu biết con
trai nhà mình đã bình thường lại rồi, Trần mẹ chắc chắn dùng quyền lực bắt ép
hắn kết hôn.
Tiểu Mạn hiểu ý gật đầu,
không trách Trần Thần lại ghét Nam Tịch Tuyệt đến vậy.
Tới nhà trọ của Cố Lãng,
Trần Thần vui mừng sờ tới sờ lui, hít hà khí chất đàn ông của anh.
Tần Tiểu Mạn đứng bên
nhìn anh ta hai mắt lóng lánh, bàn tay hèn mọn sờ soạng đồ dùng của Cố Lãng,
anh ta lại dám quang minh chính đại ve vãn người đàn ông của cô đấy à!
“Đừng quên là ở một tuần
thôi đấy!” Tiểu Mạn nhắc nhở người nào đó.
Trần Thần rất nghiêm túc
nói: “Cô yên tâm, chồng của bạn thì không tranh giành. Tôi hiện tại đã chôn
chặt Cố Lãng xuống tận đáy lòng rồi. Tôi, chúc hai người hạnh phúc.” Một tuần,
được, Trần Thần kiên định nới với chính mình, một tuần cũng đủ để mình quên
luôn mấy lời này đi rồi.
Tiểu Mạn đầu đầy hắc
tuyến. Vì sao, rõ ràng nghe người ta khen ngợi mà lại không lọt tai thế này?
Đột nhiên nhớ tới Cố Lãng đang đi tắm, Tiểu Mạn vào phòng ngủ lấy quần áo của
anh ôm vào trong phòng tắm.
Đóng cửa nhà tắm lại, Tần
Tiểu Mạn xoay người, nhìn thấy mỹ nam ở bên trong tự dưng cứng lưỡi.
Cố Lãng nhìn cô đỏ mặt
tới tận mang tai liền muốn trêu cô một chút, khăn tắm cũng không quấn vào, thân
thể cao lớn cứ như như vậy cọ cọ lên người cô, “Muốn cùng nhau tắm không?”
“Không, không thèm.” Tần
Tiểu Mạn đặc biệt chịu không nổi cái bộ dạng này của anh, lần nào cũng khiến
cho cô xúc cảm mãnh liệt tuôn trào, chỉ muốn lao vào trong lòng anh thôi. Giơ
tay đưa bộ quần áo kín đáo cho anh, “Mặc đồ vào đi.”
Cố Lãng nhìn cái quần dài
cô đưa cho, “Không mặc đâu, nóng bỏ xừ.” Cánh tay dài với lấy áo choàng treo
trên móc mặc vào, thong thả buộc đai lưng lại, lộ ra một mảng ngực lớn cùng hai
chiếc xương quai xanh gợi cảm rồi cứ như thế định đi ra ngoài.
“Không được, không được!”
Tần Tiểu Mạn giang hai tay ra chặn cửa lại, bên ngoài có con dã thú nữ cũng ăn
nam cũng ăn, làm sao có thể để Cố Lãng cứ sẹc-xy như vậy mà đi ra chứ?
Thấy bộ dạng kinh hoàng
của Tiểu Mạn, Cố Lãng thở dài, nghĩ cần phải giải thích cho cô một chút, “Hắn
ta là tâm lý có vấn đề chứ không phải do giới tính. Ban đầu hắn ta không như
thế.”
“Cái gì, anh ta là sau
này mới bị như vậy sao?” Tiểu Mạn tròn xoe mắt.
Cố Lãng gian nan gật đầu,
cứ cho là vậy đi. Bất giác giơ tay sờ sờ vết sẹo trên lưng, xem ra, người tốt
thì không nên lộn xộn làm gì.
Sự thực chứng minh, Tiểu
Mạn chỉ đa nghi mà thôi. Ăn cơm tối xong, Trần Thần tự nhốt mình trong phòng
khách, hoàn toàn không có ý định quấy rầy Cố Lãng.
Lúc Tần Tiểu Mạn ngồi
trên sofa xem tv, Cố Lãng đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại mặt mũi hớn
hở như con nít.
“Làm sao vậy?” Tiểu Mạn
sợ hãi hỏi thăm.
Cố Lãng lắc đầu vẻ vô
tội, ôm cô thản nhiên nói: “Xem TV đi.”
Đầu của Tiểu Mạn dán
trong ngực anh, cảm giác tim anh đập rất nhanh, chột dạ ngẩng đầu nhìn.
Bàn tay tà ác của Cố Lãng
thò vào trong áo Tiểu Mạn nhéo một cái, không thèm đếm xỉa tới mà hỏi thăm:
“Bây giờ đã muốn rồi sao?”
Tiểu Mạn kinh hãi hai tay che ngực, lắc đầu nguầy
nguậy.
…
Tối thứ năm, Tiểu Mạn vui
vẻ thu dọn nhà cửa.
“Hắt xì!” Cố Lãng hắt xì
không ngừng, cầm đống nhang “không mời mà tới” từ phòng ngủ đi ra. “Đem mấy cái
này vứt đi! Hắt xì!”
“Anh báng bổ vừa vừa
thôi!” Tần Tiểu Mạn chỉ trích, mang túi nhang cẩn thận để lên ghế, “Trần Thần,
anh nhích sang bên kia chút coi.”
“Ừm.” Trần Thần ngoan ngoãn
tụt xuống đất ngồi. Tần Tiểu Mạn bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái, gần một tuần
rồi, anh ta vẫn cứ bị shock như vậy, bày ra vẻ mặt đàn bà oán chồng, ngồi bên
cửa sổ sầu não cho trinh tiết của mình, còn không thèm đi làm nữa.
Trần Thần u oán liếc mắt
nhìn cô, “Tiểu Mạn, tôi vẫn là không quên được. Làm sao bây giờ? Hay là tôi
cùng hai người lên núi cúng bái?” Nói xong hai tay làm dấu chữ thập, “không
chừng Thượng Đế sẽ chỉ lối cho tôi.”
“Là Phật Tổ! Chỗ này là
Trung Hoa dân quốc!” Tần Tiểu Mạn bất mãn nhắc nhở, cái đồ giả tây con, đồ bất
kính.
Cố Lãng để cho chắc ăn
cầm một chiếc khăn bịt mũi đi thật nhanh qua phòng khách, buồn bực nói: “Em ở
chỗ này la hét cái gì, cản đường quá đi.”
Tần Tiểu Mạn thấy Cố Lãng
chuẩn bị và