
ãng hừ một tiếng, ngón tay chỉnh lại cà-vạt
của cô, “Bị lệch này.”
…
Tần Tiểu Mạn tức tốc lao
ra khỏi phòng làm việc của Cố Lãng, đem văn kiện trả lại cho thư ký Hoa, chuyển
lại chỉ thị của anh. Thư ký Hoa mếu máo, làm lại sao?
“Tiểu Mạn, cô rảnh
không?” Trần Thần đột nhiên ngó người qua cửa.
“Tôi, tôi muốn đi wc.”
Tần Tiểu Mạn xé một đoạn giấy vệ sinh, xấu hổ đứng lên. Cô, cô hình như có chút
phản ứng sinh lý.
Trần Thần sắc mặt xám
xịt, hoàn toàn không thấy vẻ vênh váo tự đắc ngày xưa, cà-vạt cũng lôi thôi,
tóc tai thì lộn xộn. Người này trước giờ luôn chú trọng hình thức, xuất hiện
nhếch nhác như vậy thật không bình thường.
Vừa từ trong nhà vệ sinh
đi ra, Tần Tiểu Mạn lập tức bị Trần Thần chờ ở bên ngoài kéo vào một phòng họp
nhỏ.
“Tiểu Mạn, chúng ta là
bằng hữu đứng không!” ngữ điệu của Trần Thần rất ư là thảm thiết.
Tần Tiểu Mạn hơi bất ngờ.
Bằng hữu? Từ sau khi quan hệ giữa cô và Cố Lãng chính thức công khai, anh ta
không còn đối xử hòa nhã với cô nữa. Thế nhưng, cô là ai, cô là người thiện
lương rộng lượng mà, vỗ vỗ cánh tay anh ta mấy cái. “Anh có cái gì khó khăn cứ
nói đi, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ mà.”
Trần Thần ủy khuất ngồi
xổm trên mặt đất, “Cái kia, Tiểu Mạn cô biết đấy. Tôi bị đồng tính.”
Tần Tiểu Mạn nghiêm túc
gật đầu, nhìn Trần Thần vẻ cổ vũ, yên tâm, tôi không kỳ thị giới tình đâu. Tuy
rằng anh đối với người đàn ông của tôi không an phận thì cực kỳ ngứa mắt.
Trần Thần hít một hơi thật
sâu, nói nhanh: “Hôm qua ở bệnh viện thấy cô và Cố Lãng thân mật, buổi tối tôi
chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, kết quả, kết quả, hu hu----!”
Tần Tiểu Mạn lập tức nghĩ
tới cảnh Trần Thần đáng thương bị gã đàn ông cao to vạm vỡ nào đó cưỡng bức thê
thảm, cố gắng an ủi: “Anh, anh nghĩ thoáng chút đi.”
Trần Thần túm lấy tóc cô:
“Đều không phải, đồ đầu heo nhà cô đang nghĩ cái gì thế! Tôi, mẹ nó, tôi ngủ
với đàn bà!”
Cái
gì? Tần Tiểu Mạn kinh hãi nhìn anh ta, khiếp sợ cực độ đến mức quên không truy
cứu chuyện anh ta gọi cô là đầu heo, “Anh, anh không phải là không phản ứng
được sao?”
Trần Thần sợ hãi ôm đầu,
nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Mạn: “Đúng vậy, tôi còn không thể tin được nữa
là!”
“Sau đó thì sao?” Tiểu
Mạn đột nhiên nhớ tới cô gái bị anh ta ức hiếp, nhìn hình dạng Trần Thần bây
giờ, tám phần mười là ăn vụng không biết chùi mép rồi. Cô cũng có chút thông
cảm cho cảm giác của Trần Thần, đại khái là, ừ thì, lâu như vậy làm đàn bà, đột
nhiên phát hiện ra mình là đàn ông. Tâm lý và sinh lý tất nhiên đều không chịu
nổi rồi.
“Còn sau đó cái gì?” Trần
Thần ủy khuất kêu lên, “Tôi chạy trốn chứ sao. Bằng không chắc chắn sẽ bị người
ta quấn lấy.”
Đồng tình của Tiểu Mạn
đối với Trần Thần lập tức giảm xuống một nửa, tức giận cái loại đàn ông vô
trách nhiệm này, bị PIA cho chết đi!
“Tiểu Mạn, cô đừng đi
mà!” thấy Tiểu Mạn sắp bỏ đi, Trần Thần không không chế được túm lấy chân cô,
kêu khóc: “Cô phải cứu tôi! Có phải cô nghĩ tôi không đáng là đàn ông khong?
Rất không có trách nhiệm, rất ngứa mắt không?”
Xét theo biểu hiện của
anh ta từ trước tới nay thì chính xác là như vậy. Tiểu Mạn trịnh trọng gật đầu.
Cô cúi đầu nhìn hai cánh tay vẫn túm lấy cô không buông, vốn tưởng hắn ta
bạch diện thư sinh, không ngờ rằng thân thể lại khỏe mạnh như vậy. Chẳng lẽ
trong giới gay không chỉ chú trọng vẻ đẹp mà còn cả sức lực? Còn nữa, anh ta
không được ôm cô như thế? Cô càng nỗ lực kéo tay anh ta ra, anh ta trái lại
càng cô gắng túm chặt lấy.
“Tiểu Mạn, tôi chỉ có
mình cô là bạn bè, cô không nên đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy chứ? Tôi, tôi
tuy rằng thân thể là đàn ông, thế nhưng, thế nhưng trong lòng lại rất yếu đuối.
Đúng, so với đàn bà các cô còn yếu đuối hơn nữa…” Trần Thần than thở khóc lóc,
“Cô biết mà, người như tôi dám dũng cảm sống trong xã hội không nhiều đâu. Ngẫm
lại xem, tôi còn bị người ta xem thường nữa! Cô nhẫn tâm bỏ rơi tôi sao?”
Cũng bởi vì anh ăn ở không tốt. Tôi cũng chẳng thấy ai
ở công ty kỳ thị anh. Tiểu Mạn âm thầm oán trách, “Cái kia, anh rốt cuộc muốn
thế nào? Tôi thì giúp gì được cho anh chứ?” mặc kệ như thế nào, vài giọt nước
mắt của Trần Thần thực sự đã đả động tới Tiểu Mạn, giọng nói của cô cũng mềm
mỏng hơn.
…
Tan tầm, Tiểu Mạn cấp tốc
thu dọn rồi chạy vào phòng làm việc của Cố Lãng. Cố Lãng ngồi ở bàn làm việc,
xoa xoa thái dương, dáng vẻ hết sức mệt mỏi.
Tiểu Mạn khéo léo chạy ra
phía sau, nhẹ nhàng bóp vai cho anh.
“Nói đi.” Chẳng có chuyện
gì đi xun xoe, không phải kẻ gian cũng là kẻ cướp. Cố Lãng ngửa đầu, hơi híp
mắt lại thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tiểu Mạn lời ít mà ý
nhiều truyền đạt lại ý tứ của Trần Thần.
“Không được.”
Quả nhiên… Tiểu Mạn chủ
động dựa vào người Cố Lãng, nũng nịu: “Anh ta hiện tại rất đáng thương mà, cùng
lắm chỉ ở vài ngày thôi.” Phát hiện vẻ mặt của Cố Lãng không lành, Tiểu Mạn lập
tức bổ sung: “Anh yên tâm, có em đây, sẽ không để Trần Thần đụng đến anh.” Tiểu
Mạn chăm chú nhìn anh, thề sống thề chết bảo vệ danh dự cho Cố Lãng.
Nhìn cô như vậy, người
nào đó tất nhiên không thể