Ring ring
Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322020

Bình chọn: 7.00/10/202 lượt.

thế mà

hôm nay lại làm bộ làm tịch, chẳng qua là muốn kéo Tần Liệt xuống nước.

Nếu Bảo Khâm thua, hắn có thể xả giận, nếu Bảo Khâm thắng, vậy thì… Tần

Tu nghĩ đến đó không nén được bật cười, thật là thú vị!

“Tam ca tinh thông kỳ nghệ, trong kinh thành không có đối thủ, nay may mắn

gặp đươc Công chúa, chi bằng đấu thử một ván. Sau này hai người đằng nào cũng thành thân. Hôm nay đấu một ván trước, nếu ai thua, ừm… vậy thì,

đến lúc bái thiên địa sẽ phải khom lưng thấp hơn, hoặc là đêm động

phòng…” Hắn không thèm kiêng nể gì, đến những chuyện khuê phòng cũng nói thản nhiên như không.

Bảo Khâm thấy thú vị, còn quay sang cười với hắn. Thanh Nhã tức đến đỏ mặt, mặc kệ thân phận hắn thế nào, nàng đưa chân giẫm cho hắn một cái,

nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Ngũ gia, ngài… ngài dù sao cũng là

người có địa vị, hà cớ gì lại nói những lời không biết xấu hổ như vậy?”

Tần Tu mặt dày lại nhanh chân, sao có thể bị giẫm. Hắn vừa trốn vừa cười ha ha: “Công chúa còn không giận, ngươi giận cái gì? Có điều cũng phải

nói…” Đôi mắt hắn dừng lại trên mặt Bảo Khâm, ánh mắt tìm tòi kỹ lưỡng:

“Càng nhìn càng thấy nàng giống Chung Bảo Khâm, cách nói chuyện, biểu

cảm giống y hệt. Nhưng mà…” Hắn dừng lại, than thở: “Chung Bảo Khâm xấu

xa hơn nàng nhiều. Mỗi lần cùng ta chơi cờ, hắn chỉ muốn đuổi cùng giết

tận, ra tay hiểm ác nhanh gọn, chứ nào chịu nhường như Công chúa.”

Bảo Khâm sắp vỡ bụng vì cười nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như không:

“Thiếp chỉ là một cô nương, chơi cờ đương nhiên sẽ dịu dàng tinh tế hơn

rồi. Đáng tiếc thiếp quanh năm sống trong thâm cung, chưa được tỷ thí

với biểu ca lần nào, thật đáng tiếc!”

Tần Liệt đột ngột mở miệng: “Kỳ tài như thế, bản vương chưa được gặp mặt,

quả là đáng tiếc. Chi bằng Công chúa đấu một ván với bản vương, xem như

là…” Nói đến đó hắn hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lạnh lùng nhưng

trong mắt ánh hiện lên vẻ phức tạp và cổ quái. “Xem như Công chúa đấu

thay cho biểu ca đã mất đi.”

Đâu ra chuỵện thay thế như vậy?

Bảo Khâm thầm oán trong lòng nhưng không tìm được lý do phản đối, chỉ có

thể nhận lời. Thế là Tần Liệt lấy hộp cờ trước mặt Tần Tu, tay phải bốc

một nắm cờ trong hộp ra hỏi: “Chẵn hay lẻ?”[6'>

[6'> Đây là cách đoán cờ để quyết định người cầm quân đen công bằng nhất vì

quân đen đi trước sẽ có ưu thế hơn. Nếu người đoán đoán sai thì người

còn lại sẽ cầm quân đen và ngược lại.

Bảo Khâm ngẩn ra, sau đó bật cười. Tần Liệt thật sự rất thẳng thắn.

Hắn chơi cờ rất chăm chú, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào bàn cờ, ngón tay thon dài nắm chặt quân cờ, mỗi lần đặt đều phát ra âm

thanh dứt khoát.

Cách Tần Liệt chơi cờ rất thận trọng, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ,

chiêu hiểm được tung ra bất ngờ, không giống kiểu đánh nhanh giết gọn

của Bảo Khâm. Họ chơi cờ được một khắc mà vẫn chưa phân thắng bại, động

tác của Bảo Khâm cũng dần chậm lại, khuôn mặt tập trung, thay đổi phương thức ra quân, trở nên thận trọng hơn nhiều.

Bảo Khâm không chấp nhặt thắng thua, nhưng kỳ phùng địch thủ khó gặp, nàng sẽ tập trung hơn.

Tần Tu thấy sắc mặt nàng nghiêm chỉnh như vậy, khác hẳn lúc chơi cờ với

mình, trong lòng thấy không thoái mái. Hắn mở to cả hai mắt, nhìn chằm

chằm vào bàn cờ xem rốt cuộc kỳ nghệ của Tần Liệt cao minh ở chỗ nào.

Nhưng nhìn mãi, đầu óc Tần Tu càng thêm mơ hồ, càng lúc càng không hiểu

gì.

Trong khi hai người chơi cờ xe ngựa đã tiến về phía trước, không đi nhanh mà

từ từ chậm rãi, vô cùng yên tĩnh. Nhưng đúng vào lúc quan trọng, chiếc

xe bỗng rung lên, sau đó vó ngựa giống như phát điên lao về phía trước,

được vài bước thì gặp vật cản, dần dần phi chậm lại.

Lần va đập này khiến bàn cờ trong xe bị lộn xộn, quân cờ rơi hết xuống đất, bỗng chốc thế cờ trở nên hỗn loạn.

Càng nguy hiểm hơn là Bảo Khâm không ngồi vững, cả người nhào mạnh về phía trước.

Ngồi đối diện nàng là Tần Liệt, võ công hắn rất giỏi nên chấn động này chỉ

là chuyện nhỏ. Tần Liệt vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn, thấy Bảo Khâm

sắp nhào đến, hắn không chớp mắt lấy một cái đã thẳng lưng, bình tĩnh

đợi.

Nàng thấy mình sắp ngã cũng nhanh chóng có phản ứng, một tay linh hoạt bám

vào thành xe, tay còn lại theo bản năng túm lấy phía trước. Nàng tóm

được một thứ gì đó rắn chắc nên cuối cùng cũng ổn định được cơ thể.

Trong xe ngựa yên tĩnh một cách lạ thường, đến người nhiều lời như Tần Tu

cũng im lặng, hai mắt mở to, nhìn Bảo Khâm chằm chằm, khuôn mặt dại ra.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện tay mình đang càn rỡ đặt trước ngực

Tần Liệt. Do ban nãy dùng sức hơi quá, phần áo trước ngực hắn bị tung

ra, thoáng lộ làn da màu đồng, mà ngón tay trắng nõn của nàng nổi bật

trên đó.

Nếu là các cô nương khác, nhất định sẽ xấu hổ đỏ mặt, nói không chừng còn

khóc toáng lên, nhưng Bảo Khâm lêu lổng trong quân doanh đã lâu, quen

nhìn thấy cảnh đám đàn ông ngày ngày cởi trần nói tục nên nàng không

thấy có gì lạ, sắc mặt vẫn bình thường, rút tay về, khách khí cười với

Tần Liệt: “Khiến ngài bị thương rồi.”

Tần Liệt cũng bình tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì, lắc