
a trả ít chi phí, lẽ nào Ngũ gia muốn ăn quỵt?”
Tần Tu nhíu mày, đồng tử co lại, ánh mắt sắc bén: “Là ai mà to gan như vậy? Dưới chân Thiên tử cũng dám làm loạn!” Nói xong, hắn chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt nghi ngờ: “Công chúa kỳ nghệ cao siêu? Thật sao? Chi bằng
chúng ta luận bàn một chút?”
Bảo Khâm dở khóc dở cười, liên tục xua tay: “Ngũ gia chê cười rồi, ta kỳ
nghệ tầm thường, sao dám làm bẩn mắt Ngũ gia.” Chơi cờ với Tần Tu, chẳng phải tự mình chịu khổ sao. Nếu hắn lại thua, sợ là nóc xe ngựa cũng bị
phá tung. Tần Tu nào có chịu nghe lời nàng, đưa tay vén rèm, nói vọng ra bên ngoài: “Cửu Cân! Cửu Cân!” Cửu Cân lập tức chạy tới, niềm nở nói:
“Ngũ gia nói nhỏ chút, đám người vừa đánh nhau với ngài vẫn chưa đi
đâu.”
Tần Tu cười thành tiếng, vẻ mặt xem thường nói: “Ồ, còn chưa đi sao? Chắc
ban nãy vẫn chưa ăn đủ. Nhưng ông đây bận rồi, không có thời gian cùng
chúng diễn trò. Ngươi mau đi kiếm bộ cờ vây lại đây. Hôm nay Ngũ gia ta
luận cờ, nếu để chậm trễ, coi chừng cái mặt ngươi!” Cửu Cân cười hì hì,
nhanh nhẹn nhận lệnh. “Nô tài đi ngay.” Mới đi được vài bước hắn liền
lẩm bẩm: “Ngũ gia hôm nay sao lại muốn tự gây khó dễ cho mình rồi?”
“Cửu Cân!” Tần Tu giậm chân hét lớn. Cửu Cân như bôi mỡ dưới bàn chân, lập
tức chạy xa. Một lúc sau, hắn thở phì phò ôm bàn cờ đến, vẻ mặt hoang
mang: “Ngũ gia, nô tài đi mượn thứ này về thật không dễ gì. Khi nãy còn
nhìn thấy Tam gia, ngài ấy…” “Sao Tam ca lại ở đây?” Sắc mặt Tần Tu có
chút khó coi, nhanh chóng giật lấy bộ cờ, chạy vào trong xe. Rất nhanh
sau đó, hắn lại thò đầu ra thăm dò, nhỏ giọng căn dặn: “Ngươi cách xa
một chút, đừng để huynh ấy bắt gặp.” Cửu Cân tỏ vẻ hiểu ý, gật đầu thật
mạnh: “Ngũ gia yên tâm, nô tài tuyệt đối không để Tam gia biết ngài đang ở cùng Công chúa.”
Khuôn mặt Tần Tu đen lại: “Ta không làm chuyện gì xấu xa, sợ gì huynh ấy.
Nhưng ta chán cái bản mặt đó, cả ngày cứng đơ như khúc gỗ, làm như người khác nợ tiền huynh ấy không bằng. Cứ nhìn thấy là khó chịu.” Nói xong,
hắn lại quay vào trong. Cửu Cân gật đầu đồng tình: “Nô tài cũng cảm thấy thế.” “Cảm thấy cái gì?” Tần Liệt bất ngờ đứng sau lưng hắn từ lúc nào, lạnh lùng hỏi.
Cửu Cân thấy chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã lăn ra. Ngũ Cân và Lục Cân
cười ha hả đỡ lấy hắn, một trái một phải: “Cửu Cân, không nghe thấy Tam
gia hỏi ngươi sao?” Nói đến người Cửu Cân sợ nhất, không phải là chủ
nhân Tần Tu của mình, cũng không phải Vương gia mặt lạnh Tần Liệt, mà là hai tên thị vệ dưới trướng Tần Liệt là Ngũ Cân và Lục Cân. Bọn họ vốn
là cô nhi, tất cả có chín người, đều là đệ tử chân truyền của Thống lĩnh Thị vệ tiền nhiệm Liễu Thừa Phong, cũng xem như huynh đệ đồng môn. Cửu
Cân nhỏ tuổi nhất, miệng lưỡi cũng dẻo nhất, rất được Liễu Thừa Phong
yêu quý. Khi ấy hắn còn nhỏ,khó tránh có chút ngỗ ngược, lời nói hành
động thiếu chừng mực khiến các sư huynh không sao ưa nổi. Sau đó có một
lần, hắn thậm chí không nhớ nổi chuyện xảy ra như thế nào, Cửu Cân nói
những câu thiếu đạo đức đắc tội người ta, rồi bị sư huynh nào chụp vào
bao tải đánh cho một trận.
Cửu Cân bị đánh, tức giận đùng đùng, thề phải ăn miếng trả miếng nhưng hỏi
một vòng các sư huynh không người nào chịu giúp hắn. Hắn uy hiếp đe doạ
một hồi, cuối cùng Ngũ Cân và Lục Cân cũng chịu giúp. Sau đó, hắn gửi
chiến thư, hẹn nhau quyết đấu trên đỉnh núi, ai không đi sẽ là đồ hèn
nhát. Buổi chiều hôm ấy, ba người họ cùng nhau lên núi, sau khi trở về
tính tình Cửu Cân có sự thay đổi lớn, đối với người nào cũng vô cùng
khách sáo lễ phép, đặc biệt ở trước mặt Ngũ Cân và Lục Cân luôn ra vẻ là một tiểu đệ nghe lời. Bị Ngũ Cân và Lục Cân xách ở giữa, Cửu Cân lập
tức miễn cưỡng nói: “Tam gia, Ngũ gia nhà nô tài đang cùng Công chúa
chơi cờ trong xe, ngài có muốn vào xem xem thế nào không?” “Ngũ đệ đánh
cờ?” Ánh mặt Tần Liệt xẹt qua tia khôi hài, tuy khuôn mặt vẫn lạnh lùng
nhưng ánh mắt đã ôn hoà hơn rất nhiều. Trong xe, Tần Tu đang buồn bực vò đầu bứt tai liên tục, hận Cửu Cân đến mức nghiến răng kèn kẹt, cũng
không quan tâm đến việc cùng chơi cờ với Bảo Khâm nữa. Hắn bỏ bàn cờ
xuống, xốc màn xe lên, mắng Cửu Cân bên ngoài: “Được lắm, ngươi rốt cuộc là thị vệ của ai thế? Ngũ gia ta đối xử với ngươi không tốt sao? Vừa
quay lưng ngươi liền bán đứng ta, có lương tâm không hả?”
Cửu Cân ủ rũ cúi đầu mặc cho hắn mắng, không dám cãi nửa câu. Đợi hắn mắng
xong rồi, Tần Liệt mới mở miệng hỏi: “Công chúa ở trong xe ngựa?” Tần Tu không vui vẻ gì trả lời: “Đệ hẹn Công chúa chơi cờ, không phải huynh
cũng muốn theo đấy chứ?” Tần Liệt nhìn hắn, không nói gì, nhấc áo nhảy
lên xe một cách nhanh gọn, vừa chuẩn bị xốc rèm lên thì chợt nhớ ra điều gì, tay dừng trong không trung, trầm giọng hỏi vọng vào trong xe: “Công chúa?”
Bảo Khâm đã nghe thấy tiếng động bên ngoài từ lâu, vốn nghĩ hắn sẽ trực
tiếp vén rèm vào trong, không ngờ lại lên tiếng hỏi trước. Nàng sững sờ
một lúc, sau đấy mới lắc đầu cười trả lời hắn: “Vâng.” Tần Liệt xoay
người, Tần Tu đã nhanh hơn một bước, nhấc mình xông vào xe la lớn: “Đệ
đã nói trước với C