
… cô nam quả nữ…” Nàng
ấy cuống cuồng không biết nói sao cho phải. Nơi này không giống nước
Trịnh, nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, lễ giáo quy củ các thứ, hai vị
Vương gia chỉ sợ là chẳng coi ra gì.
“Cổ hủ!” Quả nhiên, Tần Tu không chút khách khí mắng nàng. “Nha đầu nước
Trịnh này sao lại cứng nhắc như vậy? Đây là Phong thành, không phải Hưng thành nước Trịnh các người. Hở chút là cô nam quả nữ, lửa gần rơm này
nọ, đầu óc toàn những thứ không ra gì.”
Hắn còn dám nói vậy, Thanh Nhã nghẹn đến nỗi mặt mày trắng bệch, định cãi
tiếp thì Bảo Khâm đã lên tiếng: “Mời Ngũ gia!” Nếu như thật sự để hai
người họ náo loạn, lát nữa khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện. Những cái khác không nói đến, nếu nàng để lộ thân phận, chạm trán đám người hâm
mộ Tam gia, sợ là không về nổi đến hành cung. “Vẫn là Công chúa thấu
tình đạt lý. Ngươi ấy, phải học hỏi cho tốt.” Tần Tu liếc nhìn Thanh Nhã đắc ý, sau đó xốc rèm vào trong. Thanh Nhã sợ hắn sẽ nói những chuyện
không ra gì với Bảo Khâm, liền vội vàng vào theo.
Xe ngựa rộng rãi, dù có thêm một gã Tần Tu nữa cũng không sợ chật. Tinh
thần của Bảo Khâm rất tốt, tuy mặc trang phục màu nhạt nhưng càng làm
tôn thêm đôi mắt sáng ngời của nàng. Nàng hơi nghiêng người dựa vào
thành xe, mỉm cười nói với Tần Tu: “Mời Ngũ gia ngồi!”
Tần Tu không khách khí ngồi xuống, vừa cúi đầu liền thấy cuốn kỳ phổ bên
tay trái nàng, lập tức hứng thú nói: “Công chúa cũng thích chơi cờ?” Nói xong, hắn không chút khách khí cầm cuốn sách, mở bừa một trang, ánh mắt sáng lên: “Cuốn sách này… Không ngờ trong Phong thành còn có cuốn kỳ
phổ ta chưa từng đọc. Ừm, không biết công chúa có thể nhượng lại cho bản vương?”
Bảo Khâm hơi nhíu mày, chẳng nể nang gì nói: “Ngũ gia, không phải ta không
nỡ, nhưng với kỳ nghệ của mình, ngài không sợ làm lãng phí cuốn sách
sao?” Vừa nghe xong, Tần Tu liền nổi giận: “Hừ!” Hắn nhảy dựng lên, ánh
mắt tức tối nhìn chằm chằm vào Bảo Khâm, lớn tiếng: “Công… Công chúa nói linh tinh gì thế? Công chúa nghe được những lời khốn kiếp đó ở đâu ra
vậy? Nhất định là gã Tư Đồ ẻo lả kia rồi, ta với hắn trước giờ bất hoà,
ngày thường không có việc gì thì đặt điều gièm pha. Thế mà Công chúa lại tin, không có đầu óc à?”
Bảo Khâm nhịn không nổi trợn mắt. Chuyện này chẳng liên quan gì đến Tư Đồ,
chính nàng đã đích thân trải nghiệm. Lần đó khi Tần – Trịnh hai nước
liên thủ đánh Yến, Tần Tu nghe nói nàng chơi cờ rất giỏi, liền vui vẻ
chạy đến đòi phân cao thấp. Bảo Khâm cứ nghĩ hắn cũng là người có bản
lĩnh, nào ngờ sau vài ván mới biết hắn chơi chẳng ra gì cả.
Nàng nhìn hắn như cười như không, Tần Tu càng tức tối giậm chân, oán hận
nói: “Vốn ta tưởng Công chúa là người hiểu đạo lý, có lòng tốt muốn nhắc nhở, không ngờ nàng lại cùng một giuộc với “thím” Tư Đồ kia. Xem như ta mắt mù!” Nói xong, hắn xốc lại áo chuẩn bị xuống xe. Mới bước được một
bước, đột nhiên hắn quay người đứng sững lại, nghiến răng nói: “Yến tiệc Trung thu ngày mai, Công chúa không đi thật à?” Bảo Khâm ngẩn ra, không hiểu tại sao hắn đột nhiên đổi chủ đề, hàng lông mày hơi nhíu vào, nghi hoặc hỏi: “Cớ gì không được?” Khuôn mặt Tần Tu hiện lên nụ cười giễu
cợt: “Nếu Công chúa không đi, chỉ e trong phủ Tam ca sẽ có thêm vài Trắc phi!”
[4'> Người có kỳ nghệ giỏi nhất một nước.
[5'> Thiên nguyên: Điểm chính giữa bàn cờ, ai có sức chơi cờ rất mạnh mới
dám đặt nước đầu tiên vào điểm này vì độ rủi ro cao, nhưng nếu chiếm
được ưu thế thì thắng rất nhanh.
[6'> Mục: Điểm mắt, tượng trưng cho số đất chiếm được trên bàn cờ.
Lúc này Bảo Khâm đã hiểu ý hắn. Giờ nàng là “Thất Công chúa” đang chịu
tang, hôn sự cùng Tần Liệt cũng bị hoãn lại. Hắn đường đường là Tam
Vương gia, sao có thể vì một Công chúa nước khác nằm không ba năm được?
Nhưng dù tối mai nàng có đi chăng nữa thì sao? Khắp Phong thành này các
cô nương mong ước được ở bên hắn không hề ít, lỡ như nàng nói điều gì
không hay, chẳng phải sau này đến cửa hành cung cũng không ra nổi sao?
Cho nên Bảo Khâm chỉ điềm nhiên cười, gật đầu với Tần Tu: “Đa tạ Ngũ gia đã chỉ giáo!” Tần Tu thấy nàng lạnh nhạt, lúc đầu còn bất bình thay cho
nàng nhưng giờ thì hết rồi. Hắn cũng không vội đi nữa, nghĩ một lúc lại
quay về chỗ cũ ngồi xuống, đôi mắt tròn nhìn hết phía này phía khác, hẳn là không yên lòng.
Bảo Khâm bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài một hơi, cầm cuốn kỳ phổ trong tay mở ra xem, cuối cùng hung hăng ném vào tay Tần Tu, quay đầu nói: “Đi mau
đi, đừng ngồi đây khiến người ta đau đầu.” Tần Tu liền vui vẻ trở lại,
mặt mày rạng rỡ nhận lấy cuốn kỳ phổ, cười hì hì: “Đa tạ!” Vừa định đi,
Thanh Nhã liền đứng chắn trước mặt hắn, xị ra nói: “Một lượng năm tiền,
đa tạ Ngũ gia!”
Tần Tu ngẩn người, sau đó nhanh chóng tức giận, gân cổ nói: “Ngươi dám đòi tiền bản vương?”
Thanh Nhã lạnh lùng nói: “Sao nô tỳ lại không dám? Cuốn kỳ phổ này Công chúa
đâu phải dễ dàng có được. Công chúa vì cuốn sách này mà bị người ta giữ
lại trong cửa hàng, nếu không phải kỳ nghệ của người cao siêu, e là cuốn sách này đã bị người khác cướp mất. Bây giờ chẳng qua cũng chỉ muốn Ngũ gi