
gười ta hết lần này đến lần khác, đáng đời!”
Tư Đồ bày ra bộ mặt tủi thân, cãi: “Không phải ta chọc hắn. Thôi đi, dù sao hai người cũng là huynh đệ, ngươi sẽ bênh hắn.”
Tần Liệt không để ý đến sự ai oán của Tư Đồ, vẫy tay: “Ngươi mau lại đây
xem bệnh cho Công chúa, ban nãy nàng thổ huyết ngất xỉu.”
Nghiêm trọng thế cơ à! Tư Đồ thu lại vẻ cợt nhả trên mặt. Hắn đặt hòm thuốc
xuống, cuộn tay áo tiến đến bắt mạch cho Bảo Khâm. Thanh Nhã vội vàng
chạy ra chắn trước giường, nhìn hắn thăm dò một lúc, cho đến khi nghe
thấy tiếng ho của Bảo Khâm mới từ từ tránh ra, lấy chiếc khăn lụa trong
người cẩn thận đặt lên bàn tay đang để bên ngoài của Bảo Khâm.
Tư Đồ có chút bất mãn, khẽ than phiền: “Trong kinh thành đầy mỹ nhân muốn
được ta nắm tay, ta còn không thèm. Chỉ có ngươi...” Mới nói được một
nửa, khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Khâm đã ló ra từ phía sau Thanh Nhã, Tư
Đồ ngẩn ngơ rồi tặc lưỡi, “Thảo nào hắn mới gặp đã muốn ôm về nhà. Ngày
trước còn rêu rao mình không gần nữ sắc, ta còn tưởng thật, làm ầm ĩ một hồi... thì ra là chê người ta không đủ đẹp.”
Tần Liệt đã sớm quen với tính cách này của hắn nên không có phản ứng gì,
vẫn giữ nguyên khuôn mặt trầm tĩnh nhìn lên giường. Còn Thanh Nhã đã
giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm chặt chiếc khăn trong tay muốn nổi
điên, nhưng thấy Bảo Khâm thản nhiên nằm trên giường nên đành cố nhịn.
Tư Đồ đưa tay bắt mạch cho Bảo Khâm, lông mày nhíu lại, một lúc sau mặt tỏ vẻ nghiêm trọng. Thanh Nhã thầm giật mình, chợt cảm thấy tên này thật
sự có chút bản lĩnh. Bắt mạch xong, Tư Đồ nhìn kỹ khuôn mặt của Bảo Khâm một lát mới cau mày nói nhỏ: “Trang điểm đậm quá!”
Thanh Nhã vừa nãy còn nghĩ hắn không phải loại tầm thường, giờ tan thành bong bóng rồi. Nhưng Tần Liệt lại làm như không nghe thấy, trầm giọng hỏi:
“Thế nào?” Thanh âm rất thấp, giọng điệu bình thản nhưng Tư Đồ vẫn nhạy
cảm nghe ra cảm xúc lo lắng từ trong lời Tần Liệt. Hắn lập tức đứng dậy, ngẩng cao đầu, cứ thế đi về phía cửa, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Thanh Nhã len lén nhìn sang Bảo Khâm, thấy khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh như
cũ, trong lòng mới yên tâm trở lại. Tần Liệt không nói gì, lập tức đứng
dậy ra ngoài. Trong phòng còn có người khác, Thanh Nhã không dám hỏi Bảo Khâm phải làm thế nào, ra sức vò chiếc khăn trong tay, lòng dạ rối bời. Sau khi đi ra sân, Tư Đồ vẫn đặc biệt dò xét bốn bề một lúc, bộ dạng
lén lút mờ ám. Tần Liệt vung tay đập vào đầu hắn, nói: “Không có người
ngoài.”
“Hừ, không có người ngoài!” Tư Đồ tức giận. “Đúng là không có người ngoài,
chỗ nào cũng đều là người của ngươi, kết quả vẫn trơ mắt nhìn ta bị Lão
Ngũ đánh. Ngươi nhìn mặt ta xem, xước da rồi. Ngày mai Tiểu Thúy nhìn
thấy sẽ ghét bỏ ta mất.” Hắn chỉ chỉ vết thương trên mặt tố cáo với Tần
Liệt, “Mấy huynh đệ nhà các ngươi đều là một lũ khốn kiếp!” Tần Liệt
không thèm để ý đến sự uất ức của hắn, trực tiếp hỏi thẳng về sức khỏe
của Bảo Khâm: “Công chúa thế nào?”
Nhắc đến bệnh nhân, khuôn mặt Tư Đồ trở nên nghiêm túc, mắt khẽ nheo lại,
nghĩ một hồi mới nghiêm mặt nói: “Không phải có bệnh, mà là trúng độc.”
Nói xong, hắn nhìn vào mặt Tần Liệt, không phát hiện ra bất cứ sự thay
đổi nào, thấy vô cùng thất vọng. Hắn vuốt vuốt cằm, nói tiếp: “Trúng
phải Đoạn trường.” Tần Liệt vẫn trầm mặc như cũ, nhưng ánh mắt dường như bén nhọn hơn rất nhiều.
“Đoạn trường là...” Tư Đồ thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn không biết,
đang định giải thích thì bị Tần Liệt chặn họng, “Ta biết rồi.” Góc cạnh
trên khuôn mặt hắn càng sắc nét hơn. Đoạn trường là chất kịch độc không
màu không vị, còn quý giá hơn cả những vị thuốc bổ thượng hạng. Rốt cuộc hận thù sâu sắc ra sao mà lại nhẫn tâm ra tay độc ác với một cô gái yếu đuối như vậy? “Có thể trị tận gốc không?” Tư Đồ bật cười, “Ngươi tưởng
ta là thần tiên à? Đây là Đoạn trường đó. Nàng ấy có thể duy trì tính
mạng đến tận bây giờ đã là...” Hắn chưa nói hết câu đã vội ngậm miệng,
ánh mắt của Tần Liệt khiến hắn sởn gai ốc. Tư Đồ không nén được hỏi:
“Ngươi... thật sự nhìn trúng... Công chúa kia hả? Cũng có chút nhan sắc, nhưng đâu phải chưa từng nhìn thấy người đẹp như vậy!”
Tần Liệt không đôi co với hắn, chỉ thản nhiên trả lời: “Nàng ấy là thê tử
của ta.” “Vẫn còn chưa rước vào cửa mà.” Tư Đồ cười, “Hơn nữa, lúc trước chẳng phải ngươi không đồng ý sao?” Tần Liệt liếc nhìn hắn, lạnh lùng
nói: “Nếu ta không đồng ý, chẳng lẽ lại đi cưới tiểu thư họ Lưu ngu ngốc kia sao?” “Thế... Thất Công chúa thì thông minh à?” Tư Đồ nghi hoặc hỏi lại. Mới gặp, không biết Tần Liệt nhìn ra người ta thông minh chỗ nào?
Hắn không thấy nàng ngoài xinh đẹp còn có gì khác cả.
“Không thể trị tận gốc hả?” Ánh mắt Tần Liệt thoáng qua chút buồn bã, sau đó
lập tức trở về trạng thái lạnh lùng như bình thường. Tư Đồ chần chừ một
lúc mới mở miệng: “Độc nàng trúng ngày một ngày hai không hết được. Nếu
chăm sóc tĩnh dưỡng tốt, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm mới hoàn
toàn khỏi hẳn. Có điều...” Hắn thầm quan sát sắc mặt Tần Liệt, thấy Tần
Liệt vẫn như cũ mới yên tâm nói nốt: “Có điều, độc tố còn só