
yện này nếu bị Đại
gia biết, nhất định sẽ chặt đầu nàng.
Cả đường đi đều yên lặng.
Xe ngựa đến cửa Hành cung mới dừng lại. Tần Liệt ôm Bảo Khâm, nhẹ nhàng
nhảy xuống dưới. Thanh Nhã cúi đầu theo sau, Tần Tu trầm mặc đứng ở cửa, Lý Kha Minh nhíu mày không nói lời nào. “Truyền thái y.” Tần Liệt nói,
giọng nghe có vẻ vội vàng, nhưng ngoài mặt vẫn vậy, không chút lo lắng
hoảng loạn nào.
Vương Thái y vội vã mang theo hòm thuốc chạy đến, “Lão phu đây, lão phu đây!” Tần Liệt nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên xem thường, không ngừng bước
tiếp, vừa đi vừa dặn: “Gọi Tư Đồ đến đây.” Vương Thái y bị bỏ rơi, trông có vẻ khó chịu. Ông đã ở chung với Bảo Khâm không ít ngày, nàng đối với ông rất tốt, thậm chí còn bảo vệ ông trước Lý Kha Minh. Tuy nàng không
phải Thất Công chúa thật nhưng Vương Thái y bảo vệ nàng rất chặt chẽ.
Thấy Tần Liệt không kiêng dè ôm cô nương nhà người ta, Vương Thái y nổi đóa, râu ria dựng đứng, trừng mắt nhào đến mắng: “Ngươi đang làm gì? Công
chúa nhà chúng ta... còn chưa xuất giá. Ngươi dám... không tự trọng như
vậy, thật là... không biết xấu hổ, chẳng ra thể thống gì.” Ông không
giỏi chửi mắng người khác, lắp bắp mãi mới nói ra được mấy chữ “không
biết xấu hổ, chẳng ra thể thống gì.” Tần Liệt làm như không nghe thấy,
thậm chí còn không thèm nhìn, ôm Bảo Khâm bước vào hành cung. Thanh Nhã
không kịp quay đầu an ủi Vương Thái y một câu, vội chạy theo sau Tần
Liệt. Tần Tu không còn cách nào khác, chỉ có thể dặn dò thị vệ dẫn đoàn a hoàn và tùy tùng đi an bài chỗ ở.
Không lâu sau Bảo Khâm dần tỉnh lại, nàng ho vài tiếng rồi từ từ mở mắt.
Thanh Nhã nhanh chóng chạy lên đỡ, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Cuối
cùng Công chúa đã tỉnh, người làm nô tỳ sợ muốn chết!” Bảo Khâm miễn
cưỡng nở nụ cười, mệt mỏi nói: “Khi nãy quá kích động, vừa đứng lâu, vừa nói nhiều nên nhất thời không chịu được, ta không sao.” Nhổ được ngụm
máu này, ngực nàng cảm thấy thoải mái hẳn. Tuy cả người không có sức lực nhưng cảm giác bị đè nén trước kia đã thuyên giảm nhiều rồi. Nàng từ từ ngẩng đầu thì thấy Tần Liệt, mặt lộ vẻ khó hiểu: “Tam điện hạ cũng ở
đây sao?”
Thanh Nhã mặt mày biến sắc, nhưng cũng không định nói gì, chỉ gật gật. Tần
Liệt chủ động lên tiếng: “Phải, khi nãy ta ôm nàng về đây.” Bảo Khâm rõ
ràng ngẩn ra một lúc. Nàng cảm thấy hình như mình đã trở nên ngốc
nghếch. Gần nửa năm trước đến tuổi cập kê, phụ thân đã định khôi phục
thân phận nữ nhi cho nàng, cũng đã lén mời một bà vú đến dạy nàng quy
tắc, trong đó có đạo ứng xử với phu quân, lúc nào nên nói cái gì. Nhưng
nàng không biết trong tình huống này phải đối đáp ra sao đây?
Suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được gì, nàng đành gượng cười: “Đa tạ!”
Lúc này, Thanh Nhã chỉ muốn lao đầu vào gối cho xong. Tần Tu vừa đặt
chân vào cửa thì lảo đảo suýt ngã. Cửu Cân ở bên cạnh vội vàng chạy đến
đỡ hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngũ gia, ngài cẩn thận chút.” Chỉ có Tần
Liệt vẫn nghiêm túc đáp trả nàng: “Không cần khách khí.” Nói xong, hắn
cảm thấy vẫn còn thiếu nên bồi thêm một câu: “Đây là trách nhiệm của ta, công chúa không cần cảm ơn.”
Tần Tu quay người lao ra ngoài. Đợi đến khi Cửu Cân vội vã chạy theo sau,
Tần Tu đã ngồi trên bậc thềm ngoài hành lang ngơ ngẩn nhìn về phía cây
hoa quế trong vườn. Một lúc sau, hắn mở miệng hỏi Cửu Cân: “Ta vẫn luôn
cho rằng ‘đặc biệt’ như Lão Tam đã là hiếm có khó tìm rồi, ngươi nói xem sao còn có người ngốc y như huynh ấy vậy?” Cửu Cân không dám mở miệng,
nơi này từ trong ra ngoài đều là người của Tam gia, không nhìn thấy nên
không biết có bao nhiêu người. Ngũ gia lẩm bẩm một mình đã đành, nếu hắn còn dám phụ họa theo, lúc trở về đảm bảo sẽ bị người khác nhét vào bao
đánh cho một trận. Ai thì không biết chứ bọn Ngũ Cân, Lục Cân bên cạnh
Tam gia giỏi nhất trò này.
Cả hai ngồi dưới bậc thềm nói chuyện một lúc lại thấy có người đến, Cửu
Cân ngước lên nhìn, nhỏ giọng nói: “Là Tư Đồ.” Vẻ mặt Tần Tu tỏ rõ sự
bất mãn, phủi quần áo đứng dậy, khẽ mắng: “Cái phủ này không có lấy một
người bình thường!” Nói xong hắn không thèm quay đầu nhìn, lập tức rời
đi. Khi đi ngang qua Tư Đồ, hắn còn cố ý to tiếng: “A, chào thím!”
“Thím” Tư Đồ quay sang cười với hắn, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, khóe miệng
nhếch lên, mắt cong cong hình trăng non, giọng nói cao vút rõ ràng:
“Bệnh trĩ của Ngũ gia đã đỡ chưa?”
Tư Đồ đi đến cửa thì không vào vội, kéo tay một a hoàn đứng hầu bên ngoài, sử dụng mỹ nam kế, mặt mũi ôn hòa thăm dò tình hình. Tiểu a hoàn vốn là cung nữ hầu hạ trong hành cung, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ
thấy khi nãy Tam Vương gia ôm Công chúa vào trong phòng.
“Hắn... ôm Công chúa vào trong phòng?” Giọng Tư Đồ run run, kích động đến đỏ
mặt, sau đó hăng hái xoa tay, ôm hòm thuốc vào trong điện.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thanh Nhã đang giúp Bảo Khâm uống nước, nghe thấy
tiếng động liền quay người xem. Đập vào mắt nàng là Tư Đồ đang hấp ta
hấp tấp, đôi lông mày Thanh Nhã khẽ cau lại. Tần Liệt liếc nhìn hắn,
thấy vết thương mới có trên mặt, cáu gắt mắng mỏ: “Không đánh nổi mà vẫn còn gây sự với n