
ếu ta tướng mạo
xấu xí, không lọt vào mắt các vị, không biết các vị sẽ xử lý ra sao?”
Đám thiên kim tiểu thư nhất thời cứng họng. Nếu Thất Công chúa xấu xí
thì phải làm thế nào? Họ cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Tần Liệt
muốn lấy ai làm vợ, không phải bọn họ nói là được. Dù có ngưỡng mộ, yêu
thích đến đâu, nếu hắn không cho phép, họ cũng chẳng thể bước vào vương
phủ nửa bước. Hôm nay bọn họ tức giận, làm ra chuyện náo loạn thế này
đều do bứt rứt trong lòng, không sao nuốt trôi cục tức nên muốn đến làm
Thất Công chúa mất mặt.
Họ không nói gì, Bảo Khâm bèn thừa thắng tiếp lời: “Tam điện hạ trí tuệ
hơn người, ta tướng mạo xấu xí, vốn dĩ không dám với cao. Nhưng chuyện
hôn nhân đại sự đều do cha mẹ định đoạt, ta chẳng thể nào làm chủ. Cho
dù không xứng với Tam điện hạ thì hôn phối này cũng đã định sẵn, không
thể nào thay đổi. Các vị tiểu thư đây đến tìm cũng không ích lợi gì, chi bằng đến cầu xin Thiên tử quý quốc, chỉ cần một câu nói của người cũng
có thể nối một đoạn nhân duyên tốt. Có điều, nếu như người trách cứ các
vị tội vô lễ thì chắc không phải chuyện gì hay ho.”
Mặt đám tiểu thư kia trong chốc lát đã nghệt ra, có người bắt đầu do dự,
cũng có người vẫn còn mạnh miệng: “Đừng có làm quá lên như thế, nước
Trịnh cũng chỉ là một nước bại trận, Công chúa thì sao chứ?”
Lời vừa thốt ra, đừng nói đến Lý Kha Minh, ngay cả Tần Tu cũng tái mặt. Bảo Khâm vốn không phải người hiền lành gì, những ngày này do giấu giếm
thân phận nên mới phải nấp trong thuyền ra vẻ yếu đuối. Nhưng cho dù như vậy, Lý Kha Minh và Tần Tu cũng chưa từng dám làm gì nàng, nàng sao
chịu nổi chuyện bị nhục mạ, trong lúc nhất thời tức giận bèn xốc rèm
bước ra ngoài. Nàng có dáng người cao gầy, mặc một chiếc váy cưới đỏ rực càng tôn thêm vẻ cao quý đoan trang, trên mặt trang điểm kiểu tân
nương, tuy khác xa ngày thường nhưng đẹp đến chói mắt.
Gương mặt Bảo Khâm vốn đã xinh đẹp, lại nhờ bàn tay khéo léo của bà vú tô
điểm, càng thêm diễm lệ vạn phần. Mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ thắm,
các thiên kim tiểu thư ở đây khi ra ngoài có trang điểm kỹ càng đến đâu
cũng không ai so bì được với nàng. Cho dù là xinh đẹp động lòng người,
thanh tú nhã nhặn hay đoan trang tao nhã, bất kể thế nào khi đứng trước
Bảo Khâm đều bị lu mờ.
“Nước nhỏ bại trận?” Bảo Khâm lạnh lùng nhìn về đám người, ánh mắt sắc bén
như kiếm, xuyên thẳng vào lưng bọn họ, không ai dám lên tiếng. “Năm
Trịnh Vĩnh Hòa thứ hai mươi mốt, nước Yến xâm phạm biên giới nước Tần,
Tần thua trận, cắt bảy thành Liêu, Bách, Sở cho Yến. Năm Nguyên Phong
thứ ba, nước Yến tiếp tục dẫn quân đánh Tần, Tần lại mất thêm mười thành nữa, còn phải cống nạp ba mươi vạn bạc. Năm Nguyên Phong thứ năm, số
bạc cống nạp lên tới năm mươi vạn. Cũng trong năm đó, Tần – Trịnh giao
tranh ác liệt, Chung lão Tướng quân dẫn quân tiến đánh hơn một trăm năm
mươi dặm phía Tây thành Đông Bình, bắt sống Đại tướng quân nước Tần lúc
bấy giờ là Mạnh Chi Như, tuy vậy vẫn đối đãi bằng lễ nghĩa, không hề làm điều gì thất đức. Mà nay nước Trịnh ta chẳng qua thua vài trận nhỏ, lui quân đến phía đông Hồng Cốc quan đã trở thành nước nhỏ bại trận trong
miệng các người! Các người đừng quên, Hồng Cốc quan vốn dĩ thuộc lãnh
thổ nước Tần, được nam nhi nước Trịnh ta cướp lại từ tay nước Yến.”
Nàng nói xong, vị tiểu thư kia sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa quên cả
chạy đi. Những người khác cũng bị vẻ ngoài và miệng lưỡi của Bảo Khâm
làm chấn động dần im thin thít. Duy chỉ có một cô nương trông cao lớn,
mặc áo lụa tím thêu hoa vàng vẫn còn cố chấp chống đỡ, hung hăng nhìn
Bảo Khâm nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi thật to gan, chuyện trong triều
há đến lượt một ả đàn bà tùy tiện nghị luận?”
Xem ra đã tới đường cùng không còn lời nào để phản bác nên đành giả bộ như
vậy, Bảo Khâm lạnh lùng nhìn nàng ta, cười nói: “Nếu đọ sự to gan, ta
đây sao dám so với các vị. Ở trong hoàng thành còn dám ra đường gây
chuyện, không biết tôn ti trật tự, thực không ai sánh bằng. Ta muốn đến
hỏi Thiên tử quý quốc, tội mạo phạm người khác phải xử như thế nào?”
“Ả đàn bà điêu ngoa này, dám cả gan...” Cô nương áo tím tức giận mặt đỏ
bừng, những người khác tuy ấm ức nhưng không ai dám lên tiếng.
“Đủ rồi!” Tần Tu nắm chặt tay thành quyền, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng,
biểu tình dọa người. “Nói năng độc ác, còn không biết xấu hổ.” Hắn lạnh
lùng nhìn đám người, sau đó quay sang ra hiệu bằng mắt với thị vệ bên
cạnh, lập tức có người bước lên giải tán đám đông.
Những vị tiểu thư chặn đường kia chưa từng thấy hắn hung dữ như vậy, không dám nhiều lời, nhìn nhau một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
[1'> Tước thiệt yến: Tiệc của hoàng cung, món chính là lưỡi rút, ví dụ như món lưỡi vịt. Những vị cô nương kia đã rời đi hết, mọi người mới nhận ra không biết từ lúc nào đầu đường đã xuất hiện một đám đông khác.
Bảo Khâm vừa liếc mắt đã cảm thấy thân phận của họ khác biệt, tuy mặc trang phục màu đen bình thường, cưỡi trên con ngựa cũng màu đen nhưng lưng
thẳng, bộ mặt nghiêm túc, khắp người tỏa ra vẻ lãnh khốc, điều này nói
với nà