XtGem Forum catalog
Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321865

Bình chọn: 9.5.00/10/186 lượt.

ại Tây Bắc. Hai năm sau, hắn dẫn theo đội quân tiên

phong năm trăm binh lính giao chiến với quân Yến ở Hà Cốc khẩu, giết ba

nghìn địch, bắt sống tướng quân nước Yến. Từ đó, danh hiệu Chiến thần

nước Tần lưu truyền từ Nam ra Bắc. Mà lúc bấy giờ, Tần Tu vẫn còn đang

theo Thái phó học binh pháp...

Tuy sau này Tần Tu thắng trận không ít, lập vô số chiến công, nhưng nếu so

sánh khả năng cầm binh thì không ai nhắc đến tên hắn, mọi người chỉ biết có Tần Liệt, Tần Liệt, luôn là Tần Liệt! Nhưng dù Tần Liệt oai hùng

thần dũng, chiến thắng nhiều đến đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn ngoan

ngoãn nghe lời phụ hoàng, lấy một nữ nhi ốm yếu bệnh tật, lòng dạ xấu xa không kể xiết đó sao? Tần Tu nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Bảo Khâm,

hận nghiến răng nghiến lợi.

Đoàn người thuận lợi đi qua nội thành, rồi tiến vào hoàng thành ngay sau đó. Những người có thể sống trong phạm vi hoàng thành không phải quan lại

quyền quý thì cũng là thương nhân giàu có. Đường xá rộng rãi nhưng người vây xem không nhiều. Những cỗ xe, người đi đường dừng lại trên phố y

phục cũng gọn gàng.

Tần Tu vuốt cằm cười oán hận. Cửu Cân đứng một bên nhìn mà chột dạ, khẽ

hỏi: “Ngũ gia, không phải ngài lại nghĩ ra trò gì đó chứ?” Cho dù không

ưa Tam gia thì cũng không thể nào cứ lấn tới gây sự, huống hồ chẳng lần

nào thành công, trái lại chính bản thân bị chỉnh đến thảm hại.

“Ngươi đừng xen vào.” Tần Tu nghiến răng, cười đắc ý, “Lần này nàng ta sẽ không dễ dàng thoát thân đâu.”

Hắn còn chưa nói hết, cả đoàn đã bị người ta chặn lại. Cửu Cân ngẩng đầu

lên nhìn thấy một nhóm thiếu nữ, lập tức đoán ra được ý định của Tần Tu, trong lòng thầm kêu một tiếng “Thật tàn nhẫn!”

Phụ nữ nước Tần nổi tiếng chua ngoa mạnh mẽ khắp thiên hạ. Người nước Tần

đa phần mang huyết thống tộc Hồ, không coi trọng những lễ nghi quy định

của người Hán, đặc biệt đối với những chuyện nam nữ, họ có thể nói một

cách không ngượng nghịu. Trên đường lớn Phong thành, ngày ngày đều có

thể nghe thấy đủ loại chuyện phong lưu trăng gió, không phải tiểu thư

nhà này nhìn trúng công tử nhà nọ nên tự mình đến cầu thân thì cũng là

chuyện công tử nhà kia trót yêu một quả phụ, nam hoan nữ ái, kết trái

đơm hoa, vân vân và mây mây...

Những chuyện khó lòng tưởng tượng mà nếu ở nước Trịnh sẽ bị coi là mặt dày

không biết xấu hổ, thì người nước Tần lại thấy rất bình thường, thậm chí họ còn thêm vào đủ mọi loại lý do để phong lưu khiến người khác cũng

phải cảm thán. Chỉ cần không dụ dỗ con gái nhà lành hay ra ngoài vụng

trộm thì người nước Tần đều cho đó là chuyện tình cảm nam nữ bình

thường.

Vì thế, tuy Bảo Khâm mang thân phận Công chúa nước Trịnh, là thê tử sắp

cưới của Tần Liệt, nhưng chỉ cần chưa chính thức làm lễ thì những cô

nương kia chạy đến náo loạn cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Đám

thiên kim tiểu thư này không phải là những kẻ thô kệch quê mùa đến làm

loạn, mắng không được, đánh chẳng xong, càng không thể lừa gạt đuổi đi

như đám người trước đó nên Bảo Khâm cũng phải vắt óc suy nghĩ kỹ càng.

Những người chặn đường hầu hết đều cưỡi ngựa, trong tay cầm roi da, hiên

ngang mạnh mẽ, khuôn mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào đoàn xe, đi tới đi

lui. Lý Kha Minh không dám manh động, vội vàng đưa tay ra hiệu thị vệ

vây quanh bảo vệ xe ngựa của Bảo Khâm.

“Ngũ điện hạ, đây là đạo đón khách của quý quốc sao?” Lý Kha Minh nhận ra vẻ mặt đắc ý của Tần Tu từ lâu nên đã đoán ra hắn bày trò, tức sôi ruột.

Tần Tu cười hỉ hả nhìn về đám tiểu thư đang vung chân múa tay kia, lớn

tiếng chào hỏi: “Lưu tiểu thư, Đổng tiểu thư đang làm gì vậy? Sao lại

chặn xe giữa đường? Có chuyện gì cùng nhau thương lượng, người đang ngồi trong xe là Thất Công chúa nước Trịnh, tân nương tử của Lão Tam. Các

nàng như vậy chẳng phải đang làm khó bản vương sao?”

Không biết tiểu thư nhà nào trong đám người tiếp lời, hung hăng vênh váo:

“Chính vì biết là Thất Công chúa nên chúng ta mới đến chặn đường. Vị đại nhân kia không cần tức giận, chúng ta chỉ muốn biết Công chúa trông như thế nào thôi, vị trí Chính phi của Tam điện hạ đâu phải ai muốn ngồi

cũng được.” Tần Tu quay sang Lý Kha Minh, nhún vai ra vẻ bất lực, “Lý

Đại nhân cũng thấy đấy, những vị tiểu thư đây ta cũng không ngăn cản

nổi. Chẳng qua mọi người chỉ muốn gặp mặt Công chúa, các nàng ấy không

giống những kẻ thô tục ngoài kia, Công chúa ra ngoài gặp gỡ cũng không

phải lo lắng gì.”

Lý Kha Minh giận run người, hắn chưa bao giờ gặp ai mặt dày, coi lễ nghĩa

bằng vung như đám người này. Nước Trịnh chỉ thua trận nhỏ, cho dù mấy

chục năm trước đại bại mất mười thành trì cũng chưa thấy ai dám coi

thường đến vậy. Trong lúc hắn tức giận chưa nghĩ ra biện pháp ứng phó,

bên trong xe ngựa bỗng truyền ra tiếng Bảo Khâm, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm

mại như nước, giống mặt hồ phẳng lặng. “Ta có chuyện không hiểu, mong

các vị tiểu thư giải đáp.” Bên ngoài chợt yên tĩnh, tất cả dồn mắt nhìn

về chiếc xe ngựa màu lam, góc xe khẽ mở, lộ ra một mảng đỏ rực, đặt trên nền vải xanh càng thêm diễm lệ.

Bảo Khâm ngừng một chút, trong lời nói có chút giễu cợt: “N