Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321772

Bình chọn: 7.00/10/177 lượt.

ầy, bác lớn tiếng vậy, cẩn thận dọa chết người ta.”

“...”

Đám... đám dân đen này! Sao lại dám... Lý Kha Minh giận tím tái mặt mày, một

tay ghìm chặt dây cương, một tay đặt lên thanh kiếm giắt ở hông, hận

không thể tuốt vỏ giết người. “Công chúa, bọn họ... bọn họ... thật quá

vô lễ rồi!” Thanh Nhã vừa đến nước Tần đã bị những lời lẽ thô tục này

làm tức giận nghiến răng nghiến lợi. “Tức làm gì, người nước Tần chính

là như vậy.” Bảo Khâm vỗ vỗ cánh tay nàng ấy, khẽ khuyên nhủ: “Họ vốn là người Hồ ở phía Tây Bắc, xưa nay không quan tâm đến lễ tiết. Em chẳng

phải đã gặp qua Tần Tu rồi sao, hắn có chỗ nào giống con cháu Hoàng tộc

đâu? Người ở đây không giống nước Trịnh, thấy ai đẹp là bất kể nam nữ

đều muốn đến bắt chuyện vài câu. Bây giờ coi như khá hơn, ít nhất còn

biết tôn ti trật tự.” Có điều, rõ ràng biết đối phương là Công chúa, hơn nữa còn có hôn ước với Tần Liệt mà vẫn dám phát ngôn xằng bậy, điều này không bình thường chút nào.

Rõ ràng là tại cái tên Tần Tu đó!

Bảo Khâm cười lạnh, nói nhỏ với Thanh Nhã vài câu. Nàng ta ngẩn người, do

dự một lúc mới nghe lời vén rèm lên. Tần Tu còn đang đắc ý ở phía trước, khen ngợi thị vệ Cửu Cân bên cạnh: “Làm tốt lắm, tiểu quỷ kia dám trêu

chọc bản vương, ta không tin không thể làm nàng tức chết.” Đương nhiên

trong lòng hắn vẫn còn lời chưa nói hết, ai bảo nàng ta là tân nương của Tần Liệt, đáng đời!

“Ngươi nói xem, lão Tam đúng là mua dây buộc mình.” Tần Tu cười trên nỗi đau

của người khác, hắn nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. “Nhị ca khó khăn lắm mới làm mối cho huynh ấy và Lưu gia, thế mà không chịu.

Lần này thì hay rồi, bị phụ hoàng chỉ bừa, gả nữ tử õng ẹo kia cho. Bước vài bước đã thở không ra hơi, sau này sinh con làm sao được? Nữ nhi như vậy còn có tác dụng gì? Hơn nữa lại là Công chúa, mắng không nổi, đánh

không được, lại phải cung phụng như tổ tiên ấy. Đáng đời!”

Cửu Cân từ nhỏ đi theo Tần Tu, tình như huynh đệ, nói chuyện không cần

kiêng dè như người khác, hắn đùa: “Ngũ gia không hiểu rồi, nữ nhi bây

giờ phải có phong thái đó. Ngài chưa nghe đám nam tử nói chuyện với

nhau, nữ nhi Tần quốc chúng ta không có mĩ cảm, cao lớn thô kệch, nói

chuyện không dễ nghe chút nào. Nữ nhi là phải mềm mại như nước, kiều mị

tận xương... Ai da, chỉ tại ngài chưa thấy được ai như thế, nếu không

đảm bảo gặp xong xương cốt rụng rời.” Tần Tu cười đá chân hắn, mắng:

“Ngươi đã gặp rồi? Kiến thức thật phong phú!”

Cửu Cân chớp chớp mắt, làm ra vẻ thần bí không nói gì thêm. Hai người đang

cười nói vui vẻ, bỗng cảm thấy phía sau là lạ, quay đầu mới phát hiện

đội xe đã dừng. Lý Kha Minh mặt mày cau chặt tới mức có thể kẹp chết

ruồi nhưng không thể làm gì hơn. Xe của Công chúa đã dừng, màn xe được

vén lên, một đôi hài màu xanh thêu hình bướm ngũ sắc, bên trên còn đính

viên trân châu nhỏ, xinh đẹp vô cùng.

Cửu Cân cười phá lên, nháy mắt với Tần Tu, khẽ nói: “Ngài thấy chưa, hương

vị của phụ nữ đó.” “Họ đang làm gì?” Tần Tu không có chút hảo cảm nào

với nàng Công chúa kiêu sa kia, thấy nàng ta bày ra bộ dạng đó, trong

lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Người đến xem xôn xao vây bên ngoài, gã được Cửu Cân bố trí lớn tiếng, “Chao ôi, mỹ nhân xuất hiện rồi. Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nhìn về phía này đi...”

Dân chúng nhất thời kích động, gào thét ầm ĩ, có những kẻ to gan còn ra sức chen lên xe, muốn xông vào trộm hương đoạt ngọc. Một góc rèm xe được

kéo lên, Thanh Nhã bước ra, nàng mặc một chiếc áo ngắn màu xanh thêu hoa hồng vàng bên ngoài, bên trong là váy dài màu ngọc bích, thướt tha mềm

mại, da dẻ nõn nà. Nàng trang điểm nhẹ, thanh tú đáng yêu. Mọi người

xung quanh ồn ào, kích động hét lên: “Mỹ nhân, mỹ nhân kìa.” “Trông cũng được.” Tần Tu soi mói bĩu môi, “Cũng chẳng phải quá xinh đẹp, thua xa

Ngọc Văn ở Đắc Ý lâu.” Thật ra hắn mới gặp Thanh Nhã xong, nhưng nàng

thay y phục mới, lại trang điểm, hắn vốn dĩ không giỏi nhớ mặt người

khác nên giờ không nhận ra nổi.

Cửu Cân lau mồ hôi, nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “Ngũ gia, cô nương này... chưa

chắc đã là Thất Công chúa.” Hắn nhíu mày, tức giận nhìn Cửu Cân. Cửu Cân chán sống dạy dỗ hắn: “Vương gia xem cách nàng ta trang điểm, rõ ràng

chỉ là một a hoàn. Thất Công chúa từ xa gả tới đây, phải mặc hỉ phục mới đúng.”

Tần Tu mặt xị ra, nói như thật: “Đương nhiên là ta biết, sao ta có thể nhìn nhầm nha đầu này thành Công chúa. Nhãn lực của ta kém thế sao?” Nói

xong hắn trừng mắt nhìn Cửu Cân: “Không nói nữa, xem xem nàng ta muốn

làm gì?” Thanh Nhã tươi cười, rất khách sáo nhún mình hành lễ với mọi

người xung quanh. Đám đông kích động, hét to về phía nàng.

“Nàng là Thất Công chúa?”

“Thật xinh đẹp, nhưng chưa đủ để xứng với Tam Vương gia chúng ta.”

“Tam Vương gia tướng mạo hơn người, cô nương này tuy cũng xinh đấy, đáng tiếc vẫn còn kém xa Vương gia của chúng ta.”

“Đồ ngốc, đây đâu phải Công chúa. Công chúa vẫn còn ở trong xe kìa.”

“...”

Thanh Nhã hắng giọng, lớn tiếng nói: “Nô tỳ chỉ là người hầu, liễu yếu đào tơ không bì nổi với Công chúa, nào dám trèo cao mơ tưởng Tam Vương gia.”

“Vậy mau mời


XtGem Forum catalog