
Dạ Kiếm Ly lại không hề động đậy, nhưng mà
hắn bất động cho nên ta cũng không thể động đậy được, đại ca à, ta biết là
huynh chạy trốn nhanh hơn ta nhiều mà…
“Đừng hoảng hốt”, giọng nói của hắn trong trẻo lạnh lùng,
mang theo khí thế không thể kháng cự.
Ta trấn tĩnh trái tim đang nhảy nhót, rồi hình như có tiếng
một vật gì đó phá cửa sổ mà vào.
“Tham kiến tiểu thư”, giọng nam bén nhọn.
“Không cần đa lễ”, Tiêu Linh thản nhiên nói: “Không làm cho
sư huynh bọn họ phát hiện ra đó chứ?”.
Hai người kia đi ra ngoài từ khi nào vậy? Mắt mù thật không
tiện chút nào… Ta chép chép miệng, tiếp tục nghe lén.
“Xin tiểu thư yên tâm”, giọng nam tiếp tục nói: “Cấp trên
truyền tin, chúng ta tạm thời không thể đắc tội Thanh Phong Các”.
Tâm trạng của ta chấn động, lão Tiêu Kiến Nhân kia vậy ra thật
sự tính toán động thủ với Thanh Phong Các của ta sao? Mà cấp trên truyền tin, cấp
trên lại là chỗ nào nữa?
“Quả nhiên là như vậy”, giọng nói của Tiêu Linh vẫn bình
tĩnh, dường như tất cả đều nằm trong dự đoán, “Có thể lợi dụng được, cấp trên
làm sao có thể hạ thủ với hắn được?”.
“Tiểu thư liệu sự như thần, cấp trên nói muốn lập tức phát
Anh Hùng Thiếp cho Thanh Phong Các, không cần biết dùng loại thủ đoạn nào, phải
mời Các chủ Thanh Phong Các trình diện, tốt nhất có thể giam lỏng hắn lại”.
“Cha hận Thanh Phong Các tận xương, lần này e rằng chưa chắc
có thể…”, Tiêu Linh suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Ngươi đi xuống trước đi, ta sẽ
nói chuyện với cha”.
Giam lỏng sao! Ta vừa sợ vừa giận, bọn vô lại kia dám ở sau
lưng lão nương mà cầm bàn tính tính toán rần rần như vậy, cho rằng Thanh Phong
Các bọn ta là để mặc người ta ăn hiếp sao?!
“Đi thôi”, giọng nói của Dạ Kiếm Ly đột nhiên vang lên, hắn
chậm rãi đứng dậy, ta cảm giác thân thể lại bay lên, sau đó nhanh chóng hạ xuống,
dường như đã trở lại phòng trọ. Ta mò mẫm tới bên giường, ngơ ngác ngồi xuống.
“Lúc nghe đến chuyện Các chủ Thanh Phong Các, nét mặt của cô
lại đột nhiên khác thường”, Dạ Kiếm Ly chậm rãi nói, ta rùng mình một cái, sao
lại quên mất cái tên vô lại thông minh đến mức biến thái này cơ chứ.
“Dĩ nhiên”, ta mông lung nói: “Trong khoảnh khắc mà ta vừa
nhìn thấy chàng, ta, ta liền…”.
Sau một canh giờ, ta dùng hết tất cả vốn liếng và khả năng kể
chuyện hết sức khoa trương, rốt cuộc thành công kể một câu chuyện tình yêu bi kịch
giữa một vị anh hùng võ lâm và một tiểu nữ tặc ở tận đáy giang hồ. Dạ Kiếm Ly
nghe rất chăm chú, thấy ta không nói nữa, hắn lập tức hỏi: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó chàng tặng ta đồng Bạc Giác, ta nói ta trộm chỉ là lừa
gạt huynh…”, ta lã chã chực khóc, nói tiếp: “Chàng nói, tương nhu dĩ mạt… bất
như tương vong vu giang hồ[2'>…”
“Tương nhu dĩ mạt…”, Dạ Kiếm Ly lẩm bẩm: “Sớm nghe nói Các
chủ Thanh Phong Các kinh tài tuyệt diễm… Có cơ hội nhất định phải gặp mặt mới
được”.
Có trời mới biết hiện tại ta nhịn cười cực khổ đến mức nào,
rốt cuộc không nhịn được phải cười ra tiếng, cho nên ta nhanh chóng chôn mặt
vào trong ngực, vì muốn che giấu tiếng cười cho nên càng cố gắng đóng kịch như tiếng
khóc.
Thật ra thì tiếng cười đến một trình độ nào đó, sẽ rất giống
tiếng khóc.
Cho nên xin các vị cứ tưởng tượng tiếng rên của ta bây giờ
xuyên thấu não như thế nào, cũng có thể cùng ta tưởng tượng xem sắc mặt của Dạ
Kiếm Ly đần thối đến cỡ nào.
“Kỷ cô nương xin bớt đau buồn”, quả nhiên hắn không nhịn được:
“Dạ mỗ cần nghỉ ngơi”.
“A”, ta chợt dừng tiếng khóc, “Ta cũng cần nghỉ ngơi”.
Ngay sau đó nhanh chóng ngã xuống giường kéo chăn bao lấy
thân thể, bởi vì dùng sức ngã xuống quá mạnh cho nên có chút ê ẩm. Tay chân ta
cũng đã tỏ vẻ chứng minh rõ ràng, lão nương nhất quyết sẽ không nhường giường
cho bất cứ ai.
Nhưng mà, một hồi lâu không có tiếng động gì, ta không tự chủ
được vểnh lên một lỗ tai, người này sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy đó chứ.
Đột nhiên một mùi thơm ngát xông vào mũi, ta lập tức mở mắt
không ra.
Đây là… Thuốc mê!
“Dạ Kiếm Ly… Con mẹ huynh…”.
Ta cố gắng bắt lấy chút lý trí cuối cùng, tàn bạo mắng chửi.
* * *
Giống như có cái gì đang cọ cọ trên mặt ta, thật ngứa.
Ta mông lung mở mắt ra, trước mắt vẫn là một màu đen nhánh,
phía dưới là một mảnh lạnh như băng. Ta hoảng hốt một lúc, trí nhớ quay lại khoảnh
khắc mùi thơm kia ập tới… Cái tên vô lại kia dám vứt ta trên mặt đất cả một
đêm! Ta sẽ chào hỏi tổ tông cả nhà hắn!
(Tiu Ú: tỷ vô sỉ như vậy, ca ca mà ko cao tay thì làm sao trị
đc tỷ hả ='>'> )
Không phải đã nói nữ chính đặc biệt đều sẽ hấp dẫn ánh mắt của
mỹ nam sao?! Cho dù không phải như vậy thì không thể ga-lăng một chút hay sao,
tốt xấu gì thì ta cũng là con gái cơ mà… Đáy lòng vô cùng oán hận, ta ê ẩm bò dậy.
Đột nhiên có cảm giác là lạ trên người, hình như là thiếu
cái gì đó…
“Túi bảo bối Càn Khôn Vô Cực Hộ Tâm của ta!”.
“Thì ra cái thứ quái dị kỳ cục đó có tên như vậy”.
Ta nhanh như tia chớp phóng người qua phía giọng nói, Dạ Kiếm
Ly vẫn nhẹ nhàng linh hoạt hơn, ta ở giữa không trung thầm nghĩ không ổn rồi,
ngay sau đó tay chân quơ quào ngã đập mặt xuống đất như chó