
gặm phân.
Cho dù thế giới của ta một màu đen tối, nhưng dường như ta vẫn
nhìn thấy những ngôi sao bảy màu bay vòng vòng quanh đầu. Dưới mũi đột nhiên chảy
ra hai dòng nóng ấm, ta theo bản năng che lại, bỗng dưng có cảm giác mình giống
như một con ngốc.
Năm năm qua, ta vẫn cố gắng sống tốt. Cố gắng ép buộc bản
thân mình phải che giấu một số chuyện, bỏ qua quá khứ và lòng tự trọng, ta làm
tất cả chỉ để có thể sống sót được.
Cơ hồ ta đã quên mất ta từng là một cô bé tóc buộc kiểu đuôi
ngựa vừa nhảy chân sáo trên đường vừa ăn kem, cho dù bị cha mẹ vứt bỏ cũng sẽ
không sa sút tuyệt vọng. Ta bình thường đều như vậy, lưng không đeo những vầng
thơ cổ, cũng không có khả năng thao lược, gầy dựng nên Thanh Phong Các lại càng
chỉ là một chuyện tình cờ, kết quả sự tình lại càng buồn cười…
Ta ngơ ngẩn nằm co quắp trên mặt đất, Dạ Kiếm Ly cười lạnh,
nói: “Đừng giả bộ, cô thật đúng là không phải con gái bình thường, trên người
giấu nhiều đồ vật kỳ quái như vậy, là cô muốn thừa dịp ta chưa chuẩn bị, dùng
nó để hạ độc ta sao?”.
“Cái gì mà hạ độc?”, ta nghi ngờ hỏi lại.
Có thứ gì rơi vào trong lòng ta, ta sờ sờ, bộ dạng như một
cái bình sứ, rút nắp bình ra ngửi ngửi, mùi hương rất quen thuộc.
Này, đây là…
“Ách…”, ta dốc bình đổ ra một chút, “Đây là kem rửa mặt ta
điều chế từ quả dưa chuột, dùng rất tốt, huynh có muốn thử một chút hay
không?”.
Hết chương 13.
———————————
Chú thích:
[1'> Quách Phù là nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Thần
Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung. Quách Phù là con gái lớn của cặp vợ chồng Quách
Tĩnh, Hoàng Dung. Tuy vậy trừ vẻ mặt xinh đẹp ra, nàng chỉ thừa hưởng những đặc
điểm xấu của cha mẹ mà không lấy thêm được phẩm chất tốt nào. Quách Phù giống mẹ
ở sự ương bướng, tai quái, ích kỷ nhưng lại không thông minh như mẹ. Nàng ngốc
nghếch giống cha nhưng lại không có được sự cần mẫn của cha. Đối với nhiều nhân
vật trong Thần Điêu Hiệp Lữ, Quách Phù là một kẻ thô bạo, bất tài, vô dụng.
(Nguồn: wikipedia)
[2'> lúc hoạn nạn thì giúp đỡ nhau, sau này lãng quên nhau
cũng có thể là một hạnh phúc, đây là hai câu trích trong Nam Hoa kinh – Trang Tử:
Tuyền hạc, ngư tương dữ xử vu lục, tương ha dĩ thấp, tương
nhu dĩ mạt, bất như tương vong giang hồ. Dữ kỳ dự Nghiêu nhi phi Kiệt dã, bất
như lương vong nhi hóa kỳ đạo.
Dịch nghĩa: Suối cạn, cá vây trong bùn, hà hơi làm ẩm nhau,
nhấp dãi thấm ướt nhau, chẳng bằng vẫy vùng sông hồ mà quên đi nhau. Cũng như
khen Nghiêu mà chê Kiệt, không bằng quên đi cả hai mà hóa theo Đạo.
Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn,
để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế
làm cho người cảm động. Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm
chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được
ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối
cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh
phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn
nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm
cũng như thế… “Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách
nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ”
– quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết. Có thể lãng quên, có thể bỏ qua
cũng là một hạnh phúc.
“Ách…”, ta dốc bình đổ ra một chút, “Đây là kem rửa mặt ta
điều chế từ quả dưa chuột, dùng rất tốt, huynh có muốn thử một chút hay
không?”.
“Vậy còn cái này?”, thật bất ngờ là hắn cũng không có hỏi
kem rửa mặt là cái gì, lại ném tới đây một vật.
Ta sờ sờ, cười khan nói: “Lệnh, lệnh bài Kỷ gia, ta trộm về…”.
“Cái này?”.
“Ám khí…”, thật ra thì chỉ là cây bút máy hình con thỏ!
“…”.
“Cái này gọi là chocolate, có thể ăn, muốn nếm thử không?”.
“…”.
“Cái này là thuốc cao mật ong…”.
…
Dạ Kiếm Ly không nói gì, ta có chút căng thẳng, vừa định đứng
lên, lại nghe hắn nhẹ nhàng hừ lạnh, “Còn cái lọ thuốc viên này, không phải là kẹo
đậu đường[1'> đó chứ”.
Hỏi trúng điểm quan trọng nhất rồi! Từ lúc bắt đầu đến giờ
ta vẫn đang cố gắng suy nghĩ xem giải thích bình độc dược kia như thế nào, bên
trong ngoại trừ mấy viên giải dược Diệt Hồn và một ít thuốc gây mê ta giấu
riêng, còn lại mỗi một viên đều là kỳ độc mà ta lừa gạt từ tay Trường Sinh! Mỗi
viên đều không có thuốc nào chữa trị được… Ta bắt đầu hối hận tại sao không cần
thiết mà lại mang theo nhiều thứ đáng sợ như vậy, căn bản đều không dùng đến!
“Ha hả, ha hả ha hả”.
Ta gãi đầu rồi cười khúc khích, bất kể nói thế nào, trước hết
cười cho hắn ngất luôn rồi hẵng nói, mau cố gắng suy nghĩ đi, Tiểu Kỷ, vận dụng
trí khôn đặc biệt của mày đi.
Đáng tiếc ta cuối cùng không phải là mỹ nhân, cười lên cũng
không thể làm hoa mắt hay là làm rung động lòng người.
Cảm nhận được không khí áp suất thấp từ bên Dạ Kiếm Ly truyền
đến, ta kịp thời dừng tiếng cười, “Đó là thuốc!”. Thượng đế, phù hộ ta nói cho