
nh hùng?”.
Tên trùm thổ phỉ đột nhiên sửng sốt, “Ngươi ôm quyền với cây
đại thụ làm cái gì? Ta ở phía sau ngươi mà…”.
Ngại quá. Ta hắng giọng ho hai tiếng, “Cái này…”.
“Tiểu cô nương không cần nhiều lời, có bao nhiêu tiền thì
ngoan ngoãn lấy ra đi, nếu như gia[1'> cao hứng, có thể dẫn nàng về làm phu nhân
thứ chín, hưởng vinh hoa phú quý…”.
Lạnh quá đi, người này cũng đã có bà vợ, nói đùa gì vậy chứ.
“Xin lỗi, Tiểu Kỷ không có hứng thú với vị trí nhị nãi thứ
chín của ngài…”.
“Nhị nãi? Ngươi nói ngươi làm bà nội ta?! Tiểu nương tử còn
dám mắng chửi người, các huynh đệ lên đi…”.
…
Thế giới này có đủ loại nguyên nhân dẫn đến một kết quả
không thể cứu vãn, trong đó có một nguyên nhân là do ngôn ngữ nhập nhằng dẫn đến
không tránh khỏi giết chóc.[2'>
Nếu ta chết như vậy, nhất định sẽ làm rất nhiều người thất vọng.
Cho nên, ta tuyệt đối không thể chết được.
“Chờ một chút đã!”.
Tất cả bọn cướp dừng lại, ta đầy vẻ thần bí từ trong áo móc
ra túi giải dược Diệt Hồn, vẻ mặt bí hiểm, “Các ngươi có biết cái này là cái gì
không? Các ngươi có biết đôi mắt của ta tại sao mù không?”.
Trong lúc này không người nào trả lời được, chắc là bọn họ lắc
đầu, cho nên ta tiếp tục thừa nước đục thả câu, “Bởi vì ta thấy được thiên
cơ!”.
Thời đại này không người nào là không mê tín, ta nhất định
phải câu dẫn khẩu vị của bọn hắn.
Rốt cuộc có người hỏi: “Thiên cơ gì?”.
“Đó chính là…”, ta rung đùi đắc ý nói: “Làm sao có thể thăng
tiên, trường sinh bất lão!”.
Bọn cướp ồ lên. Tên trùm thổ phỉ không tin tới ba phần, nói:
“Ta làm sao biết ngươi nói là thật hay giả?”.
“Tại sao ta đem theo một khoản tiền lớn như vậy? Đó cũng là
nhờ bán tiên dược này nên mới có tiền nha… Nhưng số tiền kia so với túi tiên dược
này của ta thì căn bản chỉ là một giọt nước so với biển cả, nếu không ta làm
sao tùy tiện để cho ngươi cướp?”.
Trùm thổ phỉ đã tin được bảy phần, “Vậy, thuốc tốt như vậy,
sao ngươi không ăn đi?!”.
“Ta dĩ nhiên đã ăn! Đã thành tiên, nếu không một tiểu cô
nương như ta sao có thể không sợ thổ phỉ các ngươi nhiều người như vậy?!”.
Trùm thổ phỉ đã tin mười phần mười, kêu lên: “Ném cái túi tới
đây!”.
Ta ném cái túi tới, chỉ nghe thấy một trận tranh giành, tiếng
nuốt ừng ực của bọn cướp vang lên.
Tên trùm thổ phỉ hỏi: “Bảo bối này tên gọi là gì?”.
Ta bịa chuyện: “Duyên Canh Đan!”.
Tên trùm thổ phỉ vui thích nói: ” Duyên Canh Đan, kéo dài tuổi
thọ… Ta thật sự cảm thấy như muốn bay lên… Quả nhiên là thần dược…”.
Ta chạy sang một bên quay đầu lại quát: “Một lát nữa sẽ có
thể bay!”.
(Mọi người còn nhớ “công dụng” của giải dược lần trước chị ấy
nếm bừa ko a xD~~)
Phía sau nói cái gì nữa ta căn bản nghe không rõ. Ta hoảng hốt
chạy bừa, không biết là chạy về phía ngoài rừng hay là chạy sâu vào trong rừng,
mắt mù căn bản không cách nào chạy, không cẩn thận sẽ đụng phải cây…
Đi không biết hết bao lâu, rốt cuộc cảm thấy mình đã an
toàn. Lúc này mới phát giác sắc trời đã tối, gió lạnh gầm thét, tựa như dã thú
lại tựa như yêu ma quỷ quái, ta vừa lạnh vừa đói, thoát khỏi bọn cướp, nhưng dường
như lại rơi vào một nguy hiểm lớn hơn nữa.
Trong bụng lo lắng, ta vuốt cành cây khô, chỉ cảm thấy mình
đi vòng quanh một chỗ. Đột nhiên tay phải chạm phải một thứ gì đó trơn trượt mềm
mại, hình như còn có thể ngọ nguậy.
Toàn thân tóc gáy đều dựng đứng lên: Là sâu róm!
Ta ôm hai vai, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng thương và tuyệt
vọng, dựa vào gốc cây khô ngồi xổm xuống oa oa khóc lên.
Có lẽ sẽ trở về không được. Ta phải chết ở chỗ này.
Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài dằng dặc.
“Gặp phải bọn cướp cô còn có thể mở miệng bịa chuyện… Sao một
con sâu róm nho nhỏ lại có thể khiến cô khóc lóc như vậy?”.
Ta lập tức ngây người, trong lòng từ từ dấy lên một ngọn lửa
sáng ngời.
Là Dạ Kiếm Ly.
Mùi vị dễ ngửi phất đến mặt, ta cười tà tà. Ngay từ lúc bước
ra khỏi xe ngựa ta đã cảm giác được hơi thở của hắn, nếu không đâu có dám hào
phóng liều mạng với bọn đạo tặc như vậy a.
Dạ Kiếm Ly dường như thấy được ta cười gian, cả kinh nói:
“Cô… Cô quả thật làm sét đánh mà không có mưa…”.
“Không như thế làm sao có thể ép huynh bước ra…”, ta đứng
lên, mò mẫm hướng về phía hắn nói chuyện.
“Sư phụ ta còn không thể phát hiện ra ta, cô thật sự không
biết võ công, làm sao phát hiện được ta?”.
“Không có ánh mắt phải dựa vào lỗ mũi…”, ta mò tới quần áo của
hắn, ngay sau đó nắm lấy thật chặt.
“Cô là chó sao…”, Dạ Kiếm Ly bật cười, “Tiểu Kỷ, cô đến tột
cùng là người phương nào?”.
“Người phương nào huynh không cần hỏi nhiều”, ta cố gắng mỉm
cười với hắn, “Ta muốn tìm thần y Trường Sinh tới chữa trị đôi mắt của ta,
huynh có thể mang ta đi tìm được không?”.
“Ta còn có chuyện phải làm, vì sao phải lãng phí thời gian
trên người cô?”, giọng nói đạm mạc đến mức tựa như vẳng lại từ trong giấc mộng.
“Chúng ta sớm đã biết đối phương không phải là người bình
thường, đều là tự diễn kịch ở trước mặt đối phương, như thế còn gì mà không hợp
tác? Sau khi chuyện thành công ta sẽ thỏa mãn huynh ba nguyện vọng, bất luận
c