Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323991

Bình chọn: 7.5.00/10/399 lượt.

ận ra giọng nói của mình

vô cùng lớn lối, nên lại có chút nịnh hót, “Huynh không tin sao? Huynh có còn

nhớ rõ Bạc Giác của huynh từ đâu mà có không?”.

Dạ Kiếm Ly cả người chấn động: “Làm sao cô biết… Cô không phải

là mù sao…”.

“Ta dĩ nhiên biết! Bởi vì nó chính là do ta trộm, lại không

cẩn thận bị huynh cướp đi…”.



Dạ Kiếm Ly chợt nói: “Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng

lúc đó ta đã gặp được Các chủ Thanh Phong Các, chỉ nghĩ hắn đích thị là một kẻ

không đơn giản, cho nên đồ bị cướp đi cũng không thèm nhìn xem là ai làm… Hóa

ra là do cô trộm đi trước sao?”.

“Không sai, chính là ta. Ta sau khi mù vẫn luôn quanh quẩn

bên cạnh huynh, chính là muốn trộm Bạc Giác về…”.

Thượng đế phù hộ, bên trong những lời này cũng chỉ có một

chút giả dối thôi nha. Ta không nhìn thấy vẻ mặt Dạ Kiếm Ly, cũng không biết hắn

có tin tưởng hay không, cho nên ta thành khẩn chớp mắt cố gắng làm ra một bộ dạng

đàng hoàng, chỉ nghe “hừ” một tiếng, Dạ Kiếm Ly liếc xéo một cái rồi nói: “Đừng

có giả bộ, cô không giống người đàng hoàng”.

“…”, ngụy trang thất bại. Ta định giả bộ thành kẻ vô lại, đầu

nghiêng một cái, miệng nhếch lên, hai chân bắt đầu lắc lư, đúng tiêu chuẩn lưu

manh hiện đại.

“Sao vậy? Cô còn bị giật kinh phong nữa hả?”.



Để mình có thể sống lâu thêm hai năm, ta quyết định không cố

gắng nói chuyện với hắn nữa. Ta nghĩ ta là không thể tin Dạ Kiếm Ly được. Không

nói đến chuyện có thể bỏ lại ta, hắn cũng có thể một đao bổ ta ra làm hai, ta

như vậy cũng không thể có chút phản kháng. Nhưng ta thật sự quá mệt mỏi rồi…

Sau mấy ngày mù quáng, thân thể và tinh thần của ta đã bị kéo căng thành một đoạn

thẳng, cũng sắp đứt rồi…

Nhưng lập tức ta lại cảm thấy ta hẳn là nên tin tưởng hắn, bởi

vì ta đã ngủ mất rồi… Đừng nói ta là heo, ta thật sự mệt mỏi mà.

Ngày hôm sau gió sớm thổi nhè nhẹ, trước mắt một mảnh ấm áp,

ánh mặt trời rực rỡ tỏa khắp nơi.

Ta lau nước miếng bên khóe miệng, buồn ngủ ngáp dài, “Tiểu Dạ

Tử…”.

Chim hót thanh thúy, trong khu rừng lớn như thế không nghe

thấy tiếng hít thở của người thứ hai.

Ta nhất thời nóng nảy, sự sợ hãi trong bụng đột nhiên chuyển

thành tức giận: Khá lắm Dạ Kiếm Ly! Lại dám bỏ rơi ta!

“Bà nội nó! Ngươi lại dám lừa…”, trong miệng còn chưa mắng

xong, từ phía xa đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, một mùi thơm quen thuộc

lưu luyến bay đến.

Dạ Kiếm Ly cất giọng lạ lùng: “Ta thấy người nào đó đi đường

không tiện, nên mới một mình xuống núi dắt con ngựa yêu của ta lên, ai ngờ người

nào đó không biết cảm kích còn chưa tính, miệng lại còn phun lời thô tục!”.

Ta lập tức trở thành đứa con ngoan ngoãn đi tới phía trước

vài bước, chột dạ vò đầu cười khúc khích, “Cái này… Ha ha… Cám ơn”.

“Đừng nói cám ơn với gốc cây đại thụ nữa, tới đây”.

Vậy cũng nói được, nếu ta có thể đi tới phía hắn thì ta còn

nói chuyện với gốc cây đại thụ làm gì! Dạ Kiếm Ly đại khái cũng đã nhìn ra, cho

nên bất đắc dĩ thở dài, chỉ nghe có tiếng bước chân từ xa đến gần, đột nhiên Dạ

Kiếm Ly oán trách nói: “Trước tiên lau sạch nước miếng của cô đi đã!”.

Người này thật lắm bệnh, ta cầm tay áo lung tung lau miệng,

Dạ Kiếm Ly cẩn thận lôi kéo ta, dường như sợ đụng phải chỗ dính nước miếng,

cánh tay ta rơi xuống một chỗ ấm ấm mềm nhẵn, hình như là một loại động vật nào

đó.

“Đây là ngựa của ta”, Dạ Kiếm Ly thản nhiên nói, trong giọng

mang theo vẻ kiêu ngạo không che dấu được. Có cái gì mà đắc ý a, chẳng lẽ con

ngựa này vẻ ngoài rất đẹp sao? Uhm, dựa theo tính cách hoàn mỹ của Dạ Kiếm Ly,

đoán chừng là không sai. Cho nên ta liền nịnh hót: “Con ngựa thật tuấn tú…”.

“Đừng vuốt mông ngựa[2'>! Cô cũng có nhìn thấy gì đâu…”.



Thất bại, ta cúi đầu như đưa đám, “Nó tên là gì?”.

Lần này lại hỏi khó Dạ Kiếm Ly rồi, chỉ nghe hắn mờ mịt hỏi

lại: “Tên?”.

Ta tưởng tượng thấy vẻ mặt lúc này của Dạ Kiếm Ly, liền đắc

ý, “Đúng vậy nha, tên, không phải người ta thường nói ngựa đẹp ngựa quý đều phải

có một cái tên đặc biệt ư, ví dụ như là Tật Phong… Thiểm Điện…”.

“Nhàm chán”.

“Vậy thì Tấn Lôi…”.

“Không có sáng tạo”.

“Điện La thì sao?”.

“Không có cá tính”.

“Huynh muốn có cá tính sao, vậy thì gọi là Con Lừa đi, bảo đảm

không có bất kỳ một con ngựa nào có cái tên này!”.

Dạ Kiếm Ly hoàn toàn hết chỗ nói. Nhưng con ngựa kia lại phối

hợp vui mừng hí lên một tiếng, dường như rất thích ta gọi nó như vậy. Ta vui vẻ

vuốt mặt con ngựa, “Tiểu Lừa a Tiểu Lừa, sau này phải nghe lời tỷ tỷ”.

“Cô đừng kêu loạn nó!”, Dạ Kiếm Ly hung hăng quát, ý đồ ngăn

cản ta chửi bới con ngựa yêu của hắn. Nhưng mà dường như đã muộn, ta đã quyết định

mua thêm một cái chuông cho Tiểu Lừa, buộc đằng sau đuôi cho dễ tìm thấy, khà

khà.



Tiểu Lừa không hổ là niềm kiêu ngạo của Dạ Kiếm Ly, đi lên

đường núi như vậy mà vẫn vững vàng vô cùng. Ta nhỏ giọng ngâm nga một điệu nhạc,

Dạ Kiếm Ly ở phía trước dẫn đường dắt Tiểu Lừa, thỉnh thoảng chéo áo tung bay

phật qua hai má của ta, nếu có người đi ngang qua nhìn thấy, nhất định sẽ cảm

thấy đây là một bức họa hoàn mỹ Bảo Kiếm Bạch Mã, Anh Hùng Mỹ Nhân… Anh hùng mỹ

nhân


Old school Easter eggs.