
luôn đi”.
…
“Dạ công tử…”, ta nhếch môi cười đến ngây thơ, “Ngài không
đem theo quần áo để thay sao?”.
“Ai lại đem theo mấy cái thứ này làm gì, rất phiền toái, chừng
nào đến thị trấn mua một cái thay là được”. Dạ Kiếm Ly dừng lại câu chuyện, cảnh
giác hỏi: “Mà sao lại hỏi?”.
“Ừm, vậy áo lót của công tử cũng để lâu như vậy mới thay một
cái sao? Hình như là hơi mất vệ sinh…”.
…
Nghe thấy có cái gì xuyên không bay đến, ta vội vàng xoay
người ra ngoài đóng cửa lại, một cái chén đụng trúng cửa vỡ nát.
Lại chọc tức được tên kia nữa rồi, khà khà.
Ta vui vẻ lụm lấy cái áo ngoài, ở trong hậu viện giặt quần
áo mà bàn chân nhún nhảy như thỏ.
Ta đạp, ta đạp.
Trên y phục của tên khốn này có một loại mùi vị kỳ lạ, gió bụi,
mồ hôi, sương sớm… Cực kỳ dễ ngửi.
Ta đột nhiên thất thần, cảm giác này…thật cô đơn.
Đó là mùi vị của cô đơn sao?
Ngày hôm sau, ta cầm quần áo đã gấp gọn, trực tiếp đem vào
phòng Dạ Kiếm Ly.
Giọng Dạ Kiếm Ly từ trong phòng vang ra: “Cô không gõ cửa
sao? Cứ trực tiếp đi vào gian phòng của một người đàn ông như vậy sao?”.
“Huynh cũng đâu phải là hoàng hoa khuê nữ…”, ta lầm bầm nói.
Hắn đột nhiên cười mập mờ, trong không khí toàn bộ là mùi
thơm của hắn. Chẳng lẽ… Lần này mỹ nam ở trần mới ngủ dậy bị ta gặp phải sao?!
Cặp mắt này mù lòa thật không đúng lúc! Quá đau lòng a!
Dạ Kiếm Ly dường như đột nhiên nhớ ra ta không nhìn thấy gì,
bật cười nói: “Ta suýt chút nữa quên mất hai mắt cô đã mù… Người bình thường
cũng không có tinh thần tốt như cô”.
Cái này có tính là đang khen ta hay không? Ta mừng thầm, thừa
dịp không khí vui vẻ, vội nói: “Chúng ta ngày hôm nay làm gì đây?”.
Tốt nhất có thể lừa gạt đem đao tới tay!
Giọng Dạ Kiếm Ly có chút cổ quái: “Không làm gì hết, ta mặc
quần áo rời đi, còn cô muốn đi đâu thì đi đó”.
Tại sao mỹ nam luôn luôn muốn bỏ lại nữ chính mà đi một
mình!!!
Ta xông qua giở lại trò cũ, “Dạ thiếu hiệp… Tiểu Kỷ không
còn nhà để về…”.
Lần này ôm phải một thứ vừa mịn lại vừa cứng, sờ qua còn cảm
thấy có khắc hoa, rõ ràng là một cái chân bàn.
“Đừng nghĩ có thể bôi nước mũi lên quần ta nữa… Kỷ Triển
Nhan, chúng ta sau này gặp lại…”.
Giọng nói đã ở xa trăm trượng, khinh công của người này
không hề thua kém Diệp Vô Trần!
Là ta vẫn coi thường hắn. Đệ tử của Tuyệt Địa tiên nhân, há
lại là người ta có thể dễ dàng đến gần? Chẳng lẽ từ khi ta đánh hắn một quyền
kia, cả hai chúng ta đều là đang diễn vở kịch của mình sao?
Lệ Nhân Lệ Đao sao? Ta trầm ngâm.
Người này tương lai khẳng định không thể lường được, nếu
không thể kéo về phe mình, thì nhất định không thể không đề phòng. (*mắt hình
trái tim* cứ tưởng chị mê trai quá hóa rồ, ít ra vẫn còn minh mẫn)
* * *
Ta chưa từng có ánh mắt nhớ mong mãnh liệt như vậy đối với bất
kỳ ai. Ôi ôi thế giới phồn hoa đa màu đa sắc, trước mắt ta giờ đã là một mảnh
đen mịt… Cho nên ta cực kỳ vội vàng muốn thay đổi mục tiêu trở nên giàu có nhất
thiên hạ của mình thành: Tìm một người.
Đây là một người đàn ông.
Người này phong thần tuấn lãng, tiên phong đạo cốt, tính
tình cổ quái, danh chấn giang hồ.
Người này năm nay một trăm lẻ tám, vẫn một bộ dạng tuấn mỹ
như tuổi trung niên.
Thần y Trường Sinh… Ông rốt cuộc đang ở đâu… (a *sặc* cứ tưởng
chị đi tìm anh)
Một ngày, ta thuê xe ngựa ra khỏi thành, đưa cho phu xe năm
lượng bạc, bảo hắn chỉ cần để ý đánh xe không cho phép hắn nhiều chuyện. Phu xe
mừng rỡ cúi đầu khom lưng liên tục cảm ơn.
Ta không còn lựa chọn nào khác mới phải ngồi xe ngựa, cố nén
cảm giác sóng biển cuồn cuộn trong dạ dày. Mất đi thị giác, khứu giác thính
giác càng ngày càng nhạy bén, chóp mũi ngửi thấy được mùi hương cỏ, xem ra đã đến
rừng.
Đột nhiên cảm thấy hơi thở của phu xe trở nên dồn dập, như
lâm phải đại địch. Cho nên ta nhẹ giọng hỏi: “Phu xe?”.
“Cô nương… Khu rừng này thường xuyên có đạo tặc lui tới… Ta,
ta sợ…”.
“Không sao, bọn chúng muốn tiền, cho bọn chúng là được,
ngươi chỉ cần đánh xe thật tốt”.
Phu xe vâng một tiếng. Nhưng trong lòng ta vẫn dao động bất
an, dường như linh cảm có chuyện gì không hay sẽ phát sinh. Rốt cuộc là không
đúng ở chỗ nào?! Ta cau chặt hai hàng lông mày, đột nhiên trước xe có tiếng vó
ngựa truyền đến, binh khí cùng bàn đạp trên thân ngựa đụng nhau, phát ra tiếng
kim loại va chạm.
Đúng rồi! Ta không hề nói cho phu xe là ta muốn đi đâu, là hắn
trực tiếp dẫn ta tới khu rừng này!
“Lão Lục, nếu phát tín hiệu màu đỏ, nhất định là đầu dê béo
nha”.
Lão Lục, cũng chính là phu xe, phát ra tiếng cười dâm tiện,
“Lão Đại, cô nương này mặc dù bộ dạng cũng không ra gì, nhưng mà vải vóc đồ đạc
trên người tuyệt đối là…”.
Nổi giận!
Cướp bóc còn chưa tính, lại còn là những kẻ bẩn thỉu a, lão
nương đây ngay cả có tiền cũng không cho ngươi!
“Tiểu cô nương, cũng nghe thấy rồi phải không, mau ra đây!”.
Ta xé rèm xe ngựa xuống, cảm giác ló đầu ra ngoài xe ấm áp
sáng rỡ, trước mắt chỉ thấy một mảnh màu đỏ cam. Có gió khẽ phất qua trán, tràn
ngập một mùi vị nhàn nhạt.
Ta cười cười, tiến lên ôm quyền, “Tại hạ Tiểu Kỷ, xin hỏi đại
danh các vị a