The Soda Pop
Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323841

Bình chọn: 8.5.00/10/384 lượt.

ư ăn phải mướp đắng, lòng hiếu kỳ nổi

lên, cho nên cười nói: “Ta vốn là bị đám người vây quanh đẩy ra, ai ngờ không cẩn

thận đẩy trúng ngươi một cái, ngươi liền hôn mê, nếu không phải ta thi triển

khinh công đem ngươi đi trước, ngươi không bị vị công tử mặc thanh sam kia bắt

đi thì cũng sẽ bị người ta dẫm bẹp”.

Suy nghĩ của ta đông lại… Hắn nói… Hắn… Đẩy ta một cái…

“Ta liều mạng với ngươi!!!”.

Người nọ bất ngờ không kịp đề phòng, bị ta nhào tới đẩy ngã

trên mặt đất, đứng lên còn chưa vững đã ăn mấy quyền hung hăng của ta.

Ta đang thoải mái, một cảm giác lạnh như băng đột nhiên xuất

hiện bên cổ.

Ta trực tiếp đẩy con dao kia ra, lại đánh thêm một quyền, “Đừng

phiền ta, lão nương còn chưa có thoải mái đâu!”. Sau đó tiếp tục bạo lực.

Mới vừa rồi là cái gì vậy? Hình như không phải là con dao… Một

cây đao?!



Người nào đó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh nhảy

lùi về phía sau.

Người bị đánh hiển nhiên rất tức giận, “Ta phải giết

ngươi…”.

Ta thực sự sợ hãi, rất mất hình tượng quỳ xuống phía trước,

“Anh hùng! Anh hùng a… Không phải là chỉ đánh chơi thôi sao, sao đột nhiên lại

thật tình như vậy…”.

Một quyền sát khí đột nhiên đánh tới. Người bị đánh lại kêu

thảm thiết: “A, mắt ta! Ngươi… Ta nhất định phải làm thịt ngươi!”.

Nghe thấy hắn không giống nói giỡn, ta rùng mình, nhất thời

nản lòng thoái chí… Nói đến đây, hình như có chút lạnh… Trước ngực ta… Lạnh lẽo…

Ta giống như thiếu nữ bị cường bạo thê lương kêu thảm, hai

tay che ngực lui về phía sau một bước.

“Ngươi… Là con gái?”, giọng nói nghe hoảng sợ mà khó tin.

Ta xấu hổ gật đầu. Lộ rồi, thật tốt, lộ hay, lộ tuyệt lắm. Tốt

nhất người này cũng nên có nguyên tắc không giết phụ nữ nha, nếu không ta cũng

chỉ có thể lựa chọn phương pháp sắc dụ…

“Con gái sao lại lỗ mãng như vậy?”.

“…”, cái này gọi là hoạt bát, hoặc nói là có cá tính, thật

không biết thưởng thức.

“Cô mù rồi?”, giọng nói không còn kích động nữa, xem ra mạng

nhỏ đã được bảo vệ, aiz, làm phụ nữ thật tốt.

Ta gật đầu, cố gắng làm ra một bộ dạng đáng thương.

“Huynh tên là gì?”.

“Ta à…”, người nọ đột nhiên dừng lại, ta cảm thấy hắn xoay

người lại, như gió xuân phất vào mặt, dường như nụ cười của hắn làm cho vô số

đóa hoa mỹ lệ nở bung ra.

“Dạ Kiếm Ly”, hắn cười nói: “Trên giang hồ đều gọi ta là ‘Lệ

Nhân Lệ Đao’, cô đã từng nghe nói đến chưa?”.



“Dạ Kiếm Ly” Hắn cười nói: “Trên giang hồ đều gọi ta là ‘Lệ

Nhân Lệ Đao’, cô đã từng nghe nói đến chưa?”.

Ta đúng là ngốc mà, có phải ta nên đi mua vé số hay không…

Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy nhưng đó là một mỹ nam hàng thật

giá thật, có thể làm cho mọi người từ già đến trẻ ánh mắt sáng lên như tuyết.

Nhưng đồng thời đó cũng là kẻ thù hàng thật giá thật, một đồng

tiền xu của ta… Nhất định đang ở trên cây đao đó… Mới vừa rồi gác trên cổ ta

cách ta chỉ còn có một li…

Thù này không báo không phải là thôn trưởng!

Ta nhẹ nhàng cười với hắn một tiếng, “Ngưỡng mộ đã lâu, ta

tên là Kỷ Triển Nhan, huynh có thể gọi ta Tiểu Kỷ”.

“Ưm, Tiểu Kỷ…”, hắn nhắc lại hai lần, rồi cười đáp: “Chúng

ta từ đây cáo biệt”.

Chờ một chút đã! Không phải những đoạn tình tiết như thế này

thường là, nữ chính cùng với mỹ nam nắm tay nhau lên đường sao?!

“Huynh bỏ lại một tiểu nữ mù lòa yếu ớt như ta… Không quen với

cuộc sống ở nơi này… Số ta thật là khổ quá mà…”.

“Tiểu nữ yếu ớt? Mới vừa rồi lúc cô đánh ta không phải là

còn khỏe như vâm sao, cô thật đúng là nói ra không biết xấu hổ…”.

Ta một phen xông lên phía trước, từ phía sau ôm lấy eo hắn,

“Dạ thiếu hiệp… Dạ công tử… Ngài đại nhân đừng tính toán với tiểu nhân… Tiểu Kỷ

nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!”.

Thắt lưng thật mảnh nha, không giống đàn ông. Dạ Kiếm Ly bỗng

nhiên nói: “Cô ôm bắp đùi của ta làm cái gì vậy?”.



Thì ra là ôm sai rồi, nhưng cũng không sao, ôm bắp đùi càng

có hiệu quả. Cho nên ta len lén cọ xát nước mũi lên trên quần hắn.

“Cô… Cô thật sự là con gái sao?! Con gái nhà lành sao lại

như thế… Thô tục!”.

Nghe thấy thanh âm hổn hển của hắn. Ta gian trá quát um lên:

“Tiểu Kỷ… Giặt quần… Cho ngài…!!!”.

Ta nghĩ trên thế giới này không có nữ chính nào lại bi thảm

như ta, gặp được mỹ nam lại bị hại mù mắt còn chưa tính, lại còn lưu lạc tới

trình độ phải cọ nước mũi vào người ta mới có thể sống tạm, aiz… Ta ở hậu viện

bên cạnh khách điếm lẩm bẩm, vừa gặp nhau đã giúp mỹ nam giặt quần, ta như vậy

không phải là đủ tiêu chuẩn hiền thê lương mẫu sao?

“Giặt xong chưa vậy?”.

Bên trong phòng lại vang lên một giọng nói, tên khốn này cứ

như đi đòi mạng, phiêu bạt giang hồ chỉ mang theo một cái quần, hắn cũng không

thay quần lót sao? … Cổ nhân thật mất vệ sinh!

“Tiểu Kỷ…”.

Ta mò mẫm tới gian phòng Dạ Kiếm Ly, quẹo phải đến căn phòng

thứ hai trên lầu, trực tiếp đẩy cửa vào, tức giận nói: “Đã nói giặt một lát nữa

là xong, huynh gọi cả một buổi trưa không mệt hả??”.

Dạ Kiếm Ly không nói tiếp. Chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, một

mảnh vải từ trên trời rơi xuống đầu ta.

“Ta còn phải ở trên giường chờ quần hong khô, chi bằng cô lấy

áo ngoài của ta ra giặt