
khi ánh nắng trải đầy bờ cát đã từ từ nám đen, rồi nhanh chóng vỡ
vụn như bụi phấn, bay tán theo gió.
Sóng biển dâng lên xóa đi vết tích cô ta từng tồn
tại. Nếu như không phải sự khác thường của cương thi mắt xanh, Xảo Nhi sẽ cảm
thấy thật ra cô ta chỉ là trở về ma giới mà thôi.
Cho dù là Hách Nhân tộc trưởng Hách gia cũng chưa
từng nghe nói đến kỳ tích cương thi sống lại. Hắn bắt mạch cho cương thi mắt
xanh không chỉ một lần, hận đến mức muốn khiêng nó về giải phẩu nghiên cứu.
Nhưng đương nhiên hắn không dám nói ý nghĩ này ra
-- Hắn sợ Xảo Nhi sẽ mang hắn đi giải phẩu nghiên cứu mất.
Mà khiến Xảo Nhi luống cuống chính là cương thi
mắt xanh lên cơn sốt. Thật sự sốt rất cao. Tuy ý thức không rõ ràng, nhưng nó
vẫn kéo tay Xảo Nhi viết viết "Bạt không phải người tốt" hết lần này
đến lần khác. Xảo Nhi cầm khăn ướt lau lên trán nó, khẽ cất tiếng nói cho nó
biết là mình biết rồi. Nó vẫn nắm tay cô thật chặc, hồi lâu mới mơ màng viết
tiếp "Anh thật sự sợ em tin tưởng cô ta."
Nó cũng không tỉnh lại, nhưng vẫn khắc sâu trong
tâm trí chuyện này như thế. Xảo Nhi từng thấy nhiều trường hợp nói mớ, nhưng
chư từng thấy viết mớ bao giờ.
Xảo Nhi kể câu truyện này cho đạo trưởng Hách gia
nghe. Cô vẫn còn nhiều chỗ không rõ -- Chẳng hạn như tại sao Bạt muốn giết
cương thi mắt xanh? Thực sự là vì thương cho cô hay sao? Tại sao cương thi mắt
xanh muốn giết Bạt?
Cuối cùng, Hách Nhân là người đã trải sự đời chút
ít, hắn phân tích rất đơn giản về việc này: "Nếu muốn biết tại sao người
đó làm như vậy, chỉ cần phân tích khi chuyện thành công họ sẽ được cái gì.
Cương thi mắt xanh giết chết Bạt, nó sẽ có được dòng máu cương thi thuần khiết,
có thể sống lại. Về phần Bạt muốn giết nó... Khẳng định không thể nào vì cô.
Việc Bạt làm không phải vì Phàn Thiếu Hoàng thì chính là vì cô ta. Chỉ có điều,
cô không cảm thấy tất cả rất trùng hợp sao. Hai lần Phàn Thiếu Hoàng gặp nạn,
hai lần Bạt đều mạnh mẽ vượt cấm chế của ma giới bị trọng thương đe dọa đến
tính mạng. Chúng ta giả thiết hai lần Phàn Thiếu Hoàng gặp nạn là do ai gây ra?
Và vì sao kẻ đó làm như vậy?"
Lòng Xảo Nhi cũng thất kinh. Cô nhớ đến cương thi
mắt xanh phái hai con cương thi trong động cổ bất ngờ tấn công Phàn Thiếu Cảnh,
hấp thu phần lớn tu vi của anh ta. Mà sau này Phàn Thiếu Cảnh lên Quan Thiên
Uyển cũng không nhận ra bọn họ. Chuyện như vậy tất nhiên có cao nhân âm thầm hỗ
trợ. Phàn Thiếu Hoàng lại không biết chuyện này, người có thể biết duy nhất,
chính là Bạt.
Rồi sau đó đến việc Bạt tặng bản viết tay của cô
ta cho mình. Cô ta kêu mình tu luyện thuật pháp kinh mạch cường nhận rốt cuộc
để làm gì?
Cương thi mắt xanh dần dần thức tỉnh. Đột nhiên
toàn thân nó lại dị thường kinh khủng. Da thịt đàn hồi, những vết rách bắt đầu
mọc da non. Cả thân thể bao gồm cả khuôn mặt cũng đều có vết rạn nứt. Vết
thương không có máu, chỉ thấy bên trong có da thịt màu đỏ tươi. Trong quá trình
hồi phục, nó cảm nhận được sự đau đớn như tê liệt.
Xảo Nhi mua khá nhiều thuốc trị thương, mỗi ngày
đều cẩn thận bôi lên cho nó. Nó không hề đi ra ngoài gặp mấy cương thi khác,
Xảo Nhi cũng không dám để nó xuống biển tu luyện. Thương tích đầy người thế,
không biết bị thấm nước sẽ xảy ra chuyển biến xấu hay không?
Nó dùng Ánh Thế Kính soi mình một lần, sau đó lại
không nói gì thêm nữa. Chỉ nằm yên trong quan tài không nhúc nhích, mặc cho Xảo
Nhi lau người và bôi thuốc cho mình.
Lúc Xảo Nhi nằm vào quan tài cũng không có tắt
ngọn đèn mỏng manh cô lạnh. Cô nhẹ nhàng nắm tay của nó. Nó tựa như đã mất đi
tri giác không nói cũng không nhúc nhích.
Nằm một lúc lâu Xảo Nhi nghiêng người chống đầu
nhìn nó. Nó vẫn nằm như cũ, hai mắt nhắm lại không biết đang suy nghĩ gì. Xảo
Nhi từ từ nhích đến gần nó, cánh môi mềm mại chậm rãi chạm vào khuôn mặt nó. Nó
lại tránh ra như bị bỏng. Xảo Nhi mím môi giữ chặt đầu nó, nhắm mắt hôn xuống
đôi môi nứt nẻ kia.
Trong khoảnh khắc hai đôi môi kề nhau, nó lại hơi
kinh hoảng khước từ cô. Đời này Xảo Nhi chưa bao giờ lấy hết sự can đảm để kiên
quyết làm một việc gì đó. Đầu lưỡi của cô thăm dò vào khoang miệng của nó,
trong đó không hề lạnh lẽo như trong tưởng tượng. Khi đầu lưỡi hai người chạm
nhau, cô cảm giác được nó khẽ run ở dưới người cô.
Cô không lo sẽ làm vết thương nó đau đớn. Dù nói
thế nào, đây cũng là con cương thi mấy ngàn năm, cô không tin nó chưa từng bị
thương ngoài da như thế bao giờ.
Răng môi quấn quýt theo đuổi lẫn nhau kiếm tìm
cảm giác hạnh phúc. Hô hấp của Xảo Nhi hơi dồn dập. Một hồi lâu cương thi mắt
xanh mới len lén mở mắt nhìn cô. Gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt sáng khép hờ. Với
cự ly gần gũi như vậy, nó có thể cảm giác được hơi thở của cô vô cùng tinh
khiết ấm áp.
Nó cứ hôn vô cùng say mê. Xảo Nhi nắm tay nó đặt
lên bả vai mình. Sau khi tắm rửa cô chỉ mặc chiếc áo ngoài rộng rãi. Cương thi
mắt xanh cảm giác được da thịt mềm mại của cô giống như tơ gấm thượng thừa nhất
trên thế gian này. Cho đến khi tay nó dời đi, lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận
được sự mịn màng kéo dài trong trí n