
hiền phức ở chỗ là
ngày cô ta chết nhằm vào tam sát, lại có mang, nên hóa thành ác quỷ.
Lần đầu tiên cương thi mắt
xanh đến nơi thế này. Đương nhiên bà chủ sợ lời đồn truyền đi ảnh hưởng đến
việc làm ăn. Mấy ngày nay cũng khóa lại gian phòng khi Thanh Ca còn sống. Nhưng
có khách thường xuyên trách móc nói tiếng động trong phòng quá lớn, khiến người
ta không làm được...
Lúc Phàn Thiếu Hoàng đến
cũng không chào hỏi ai. Các cô nương ở đây còn tưởng rằng là khách đêm phương
nào. Mặc dù hắn đang mặc áo đạo, nhưng dáng vẻ cũng là mày kiếm mắt sáng, khí
phách bất phàm. Chiếc áo đạo xanh thẳm trừ trên xuống dưới làm nổi bật vóc
người cao lớn. Ba lớp áo đạo, đai lụa quấn eo, mỗi một nơi điều chỉnh tề nghiêm
chỉnh, cẩn thận tỉ mỉ. Sau lưng đeo nghiêng trường kiếm, tăng thêm vài phần khí
chất anh hùng.
Các cô nương ở đây thường
gặp những tên nhà giàu lổ mãng. Đột nhiên xuất hiện một chàng trai toàn thân
tản ra khí chất đạo mạo nghiêm chỉnh, đương nhiên hai mắt phải sáng rỡ, liên
tục không ngừng tiến đến ôm lấy hắn. Người vừa sát lại đã lên tiếng giảm giá ưu
đãi.
Mùi son phần dần dần nặng,
Phàn Thiếu Hoàng khẽ cau mày, ánh mắt nghiêm túc khiến cho mấy người đẹp trước
mắt không dám đến gần. Cũng là bà chủ có mắt nhìn, lập tức chào đón, tươi cười
rạng rỡ đưa hắn đi vào trong.
Đương nhiên họ vào trong
gian phòng của Thanh Ca khi còn sống. Bà là người làm ăn, Yến Xuân Lâu lại nổi
tiếng, nên bị người cùng nghề ganh ghét, luôn luôn có người sinh sự. Bà sợ lúc
bắt ác quỷ gây ra tiếng động ầm ĩ khiến người ta đồn thổi. Muốn bắt quỷ rất đơn
giản, nhưng nếu không muốn ồn ào, thì chỉ có hắn mà thôi. Bà cũng vội vã mới
bất đắc dĩ phải bỏ ra số tiến lớn để mời Phàn Thiếu Hoàng.
Lấy người tiền tài, trừ tai
giúp họ. Phàn Thiếu Hoàng cũng không nhiều lời, theo bà vào trong phòng.
Sau đó đến lượt Mắt Xanh
trợn tròn mắt. Phàn Thiếu Hoàng bị bà chủ dẫn đi, chúng oanh yến luyến tiếc
không thôi. Lúc này người đi theo lại là một chàng trai cường tráng mạnh mẽ,
tất nhiên các cô nương lại sáng rỡ hai mắt, nhào vào lần nữa.
Nó lại không biết nói
chuyện, lập tức bị đám son phấn bao vây. Chỉ có điều sau một hiệp, đã bị người
đẹp Dương Mị dẫn vào phòng mình.
Dương Mị là nhân vật lợi hại
ra sao chứ! Cô ta đã lập tức quấn lấy nó như rắn. Cương thi mắt xanh tò mò đưa
tay sờ sờ cô ta, làn da trên tay cũng trắng mịn ấm áp. Thấy nó chủ động, Dương
Mị lại càng không bị cản trở, chỉ trong chốc lát đã mò mẫm đến ngực nó, sau đó
thuận lợi cởi y phục của nó ra.
Bàn tay Dương Mị cảm giác
được da thịt lạng băng cứng rằn, cũng hơi kỳ quái. Nhưng cô nàng đã sống lâu ở
Yến Xuân Lâu, thường thấy nhiều khách đêm kỳ lạ, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Đầu ngón tay lần mò xuống phía dưới, ve vuốt lên “góc rễ tội lỗi” của loài
người. Trong nội tâm cô ta có vài phần hài lòng -- kích thước và độ cứng cũng
biểu hiện là đồ thượng thừa...
Dĩ nhiên, khi đó cô ta không
biết thứ hùng vĩ vô cùng này thật ra chỉ là đồ trang sức...
Cương thi mắt xanh cũng
không có phản ứng, cứ để cho cô nàng nắm như thế. Trong lòng nó còn kỳ quái,
hóa ra loài người thích chơi trò này -- Ừ, về nhà sẽ rủ Xảo Nhi chơi thử xem.
Khi bà chủ và Phàn Thiếu
Hoàng bước vào gian phòng, còn hết sức dè dặt dặn dò "Phàn đạo trưởng,
ngàn vạn lần đừng để phát ra tiếng động khiến người bên cạnh nghe thấy. Tốt
nhất nhang cũng khác chút, mùi bay ra cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Gần đây
đã có một số kẻ trong nghề chú ý tôi rồi...."
Phàn Thiếu Hoàng không quan
tâm đến bà. Điều khiến bà giật mình, chính là khi hai người bước vào gian phòng
kia, khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi -- Khi mở cửa ra vẫn là gian
phòng xinh đẹp bỏ hoang, đảo mắt đã thấy núi xanh nguy nga trước mặt. Con đường
mòn chạy dọc trong núi, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, nhìn không thấy được điểm
cuối. Trước mặt là một cây hoa đào nở, cánh hoa bay lả tả vương vãi khắp nơi.
Bà chủ há hốc mồm, cảm thấy
khung cảnh này sao mà quen thuộc quá? Hồi lâu mới kịp nhận ra -- Đây rõ ràng là
bức họa hoa đào trên bức bình phong trong phòng. Hồi lâu bà mới hoảng sợ la lên
"Phàn đạo trưởng, này, này..."
Phàn Thiếu Hoàng không hé
miệng, trực tiếp rút trường kiếm phía sau ra. Ngón trỏ tay trái vẽ vào hư
không, đạo phù hiện lên, ánh sáng màu vàng sáng rọi cả bãi cỏ hoang, nhanh
chóng khiến Thanh Ca hiện nguyên hình.
Thời gian chỉ trong vòng một
phần ba nén hương, Phàn Thiếu Hoàng đã chém lìa hồn Thanh Ca dưới kiếm. Bà chủ
chỉ cảm thấy hoa mắt, mắt vừa nhìn rõ, đã thấy màn lụa màu hồng, sàn giường
trắng nõn, bình phong kia vẫn còn nguyên chỗ cũ, trên đó hoa đào vẫn sáng lạng.
Cảnh vừa thấy kia, đã giống như ảo ảnh.
Bà đang ngạc nhiên chưa định
thần, Phàn Thiếu Hoàng đã tra kiếm vào võ. Hắn đưa tay qua, ý rất rõ ràng --
Trả luôn phần tiền công còn lại.
Giờ phút này, bà chủ đã tôn
sùng hắn như thần thánh, nào dám hàm hồ, lập tức đưa ngân phiếu qua. Phàn Thiếu
Hoàng cũng không nấn ná, lấy tiền xong lập tức rời đi. Bên ngoài có không ít
ánh mắt dò xét. Nhưng bởi vì không có động t