
ĩnh gì, mấy kẻ đó cũng chẳng bắt
được nhược điểm.
Khi sắp bước ra khỏi cửa,
rốt cuộc Phàn Thiếu Hoàng nhớ đến thi sát của mình. Hắn đạp ba cánh cửa phòng,
cuối cùng thấy cương thi mắt xanh quần áo xốc xếch, nhưng vẻ mặt ngây thơ ngồi
trên ghế gỗ lê hoa, ngồi bên cạnh là Dương Mị.
Phàn Thiếu Hoàng cười
ngất...
Tại Quan Thiên Uyển.
Lúc đi học lần nữa, cương
thi mắt đỏ dẫn theo rất nhiều tôm hùm đi lên. Xảo Nhi và Hách đạo trưởng cũng
nghi ngờ, duy bọn tôm hùm này rất thẳng thắn "Oẳn tù tì thua sạch sành
sanh, phải lấy thân gán nợ thôi."
...........
Cho nên, trong đám quân ô
hợp của Quan Thiên Uyển, lại gia nhập thêm một đám tiểu yêu tôm hùm. Bọn tôm
hùm này nghiễm nhiên nghe theo lệnh của cương thi mắt đỏ, sai đâu đánh đó, nhất
trí kêu nó là lão đại. Cuối cùng cương thi mắt đỏ cảm thấy không ổn, vội vàng
bắt chúng đổi lại kêu mình là Lão Nhị -- Lão Đại là cương thi mắt xanh.
Chỉ là, đám tiểu đạo sĩ mỗi
lần nghe thấy trong Quan Thiên Uyển "Lão Nhị ta như thế này như thế
này", đều có cảm giác vô cùng màu nhiệm...
Đội ngũ tôm hùm ngày càng
lớn mạnh, rất nhiều tôm hùm thua nóng mắt. Nhưng trong chuyện đánh bạc, càng
quýnh lên thì càng muốn gỡ... Cho nên sau đó, ngay cả con cua anh họ của tôm
hùm cũng bất bình, vội vàng tham gia. Thế là, trong đội quân ô hợp của Quan
Thiên Uyển lại thêm bóng dáng của cua tinh.
Cho nên, đối với chuyện cờ
bạc, bạn cho ràng bạn có thể gỡ vốn, nhưng trên thực tế thì đánh tiếp nữa cũng
chỉ có thể táng gia bại sản, mang thân gán nợ....
Sau khi bọn tiểu yêu tôm cua
gia nhập, khiến Quan Thiên Uyển càng lớn mạnh hơn chút -- Bọn họ thích nhất là
tìm kiếm san hô, trân chậu hoặc bảo vật trong những chiếc thuyền chìm ở đáy
biển. Cho nên mặt ngoài Quan Thiên Uyển vẫn bình thường không có gì lạ, nhưng
bên trong lại có đầy báu vật quý hiếm không đếm xuể.
Mấy ngày nay, phép thuật của
Xảo Nhi tăng cực nhanh. Chỉ có điều, cô cũng đối mặt với vấn đề lớn nhất -- Tu
vi của cô cực mỏng, pháp lực bản thân chưa đầy. Cho nên mặc dù cô nhớ kỹ tâm
pháp phép thuật, cuối cùng cũng không có cách nào phát huy.
Buổi tối, sau khi đám tiểu
yêu kia học xong, Quỷ Xa đi ra ngoài kiếm ăn, đạo trưởng Hách gia cũng đã đi
ngủ. Chỉ còn lại mình Xảo Nhi đến nhà gỗ đọc sách, thuận tiện chờ cương thi mắt
xanh về. Trong nhà gỗ thắp một chiếc đèn, chiếc bóng của cô ngồi trên chăn nệm
in nghiêng lên vách nhà.
Ngay lúc này cương thi mắt
xanh len lén chạm vào cô. Nó nhẹ nhàng thổi thổi lên lỗ tai Xảo Nhi. Xảo Nhi cố
nén cười giả vờ không để ý đến nó. Nó lại bế Xảo Nhi lên, xoay một vòng trong
nhà gỗ. Xảo Nhi ôm lấy cổ của nó cười vang không ngớt.
Một hồi lâu nó cúi người đặt
Xảo Nhi trong quan tài, khí thế hăng hái nói cho cô biết "Hôm nay anh học
được trò chơi mới đấy."
Xảo Nhi cũng hăng hái khí
thế viết chữ lên ngực nó "Hả, trò gì vậy?"
Một hồi lâu, trong nhà nhỏ
vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ. Rất nhiều cương thi phát hiện ra Lão Đại của bọn
chúng bị đuổi khỏi mộ. Quần áo không ngay ngắn, quỳ gối ở cửa nhà, dưới đầu gối
là tấm bảng giặt đồ của Xảo Nhi, trên đầu đội một chén nước, gương mặt đầy vẻ
ngây thơ hoang mang...
Cương thi mắt đỏ cảm thấy
đám lính lác tôm cua của mình có lẽ nên gọi mình là Lão Tam, bởi vì, Lão Nhị
đang quỳ ở đây...
Hôm đó, Phàn Thiếu Hoàng
mang theo cương thi mắt xanh đi dẫn thi. Bất ngờ gặp được Phàn Thiếu Cảnh đến
Trần gia thôn bắt yêu. Xưa nay con người Phàn Thiếu Cảnh phúc hậu, cho nên mặc
dù yêu quái kia hại mấy mạng người. Nhưng Phàn Thiếu Cảnh vẫn muốn bắt sống nó,
để thử xem có thể siêu độ cho nó hay không.
Phàn Thiếu Hoàng đứng bên
cạnh nhìn hồi lâu, sau đó khinh bỉ "Dối trá!"
Nguýt xong, hắn nhặt lấy một
sợi tóc của mình. Giơ tay chỉ lên không trung, sợi tóc rời khỏi đầu ngón tay.
Tuy người bên cạnh không nhìn thấy, nhưng cương thi mắt xanh có thể thấy. Trên
sợi tóc có màu tím rực rỡ nhanh chóng tiến vào trong cơ thể yêu quái kia.
Yêu quái kia vốn đã thế suy
sức yếu, lại nhận được sợi tóc này. Lại một lần nữa khỏe mạnh như rồng như hổ,
hăng hái phấn chấn khiến Phàn Thiếu Cảnh cũng chịu không ít khổ cực...
Cũng may Phàn Thiếu Cảnh vốn
cẩn thận chuẩn bị đầy đủ, vẫn nắm tình huống trong lòng bàn tay. Phàn Thiếu
Hoàng vừa thấy hắn có thể đối phó được, lại rút thêm một sợi tóc, làm phép, một
lần nữa bắn vào yêu quái kia.
Không lâu sau, Phàn Thiếu
Cảnh cũng phát hiện được sư đệ mình đang tác quái. Hắn lên tiếng hết sức bất
đắc dĩ "Thiếu Hoàng, đừng phá nữa."
Trời sinh bản tính Phàn
Thiếu Hoàng xung khắc với bản tính của hắn. Lập tức bắn thêm vài sợi tóc qua.
Lần này Phàn Thiếu Cảnh bắt đầu chịu không nỗi. Phàn Thiếu Hoàng nhàn nhã ung
dung nhìn hắn loay hoay hết bên này đến bên kia "Ông già chọn huynh làm
chưởng môn Thúy Vi Sơn, hứ, quả thực đúng là ông già quá lú lẫn rồi."
Giễu cợt xong, Phàn Thiếu
Hoàng dẫn cương thi mắt xanh và đội hành thi của mình thản nhiên rời đi. Thật
ra phép lực không có gì khó giải, nửa canh giờ sau những sợi tóc kia sẽ tự rút
ra. Thậm chí còn mang theo chân nguyên của yêu quái về tay