Polaroid
Người Yêu Ơi, Đi Nào!

Người Yêu Ơi, Đi Nào!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325503

Bình chọn: 8.5.00/10/550 lượt.

hế nào.

Nhưng người của Hách gia không biết nhiều về điễn

văn, trao đổi hằng ngày thì được, dạy học thì phải cần đến Xảo Nhi ra tay. Cho

nên Xảo Nhi cũng tiện thể làm phiên dịch viên, dịch tài liệu của Hách gia thành

điễn văn. Một là Xảo Nhi tập viết muộn, nhưng trí nhớ của cô rất tốt. Hai là cô

rất tâm huyết, cho nên cũng biết không ít chữ Hán.

Hiện tại, những tài liệu này khiến cô cảm thấy

rất lý thú. Lúc dịch ra thường nghiên cứu thêm, coi như là sở thích, có thể học

thêm nhiều chữ hơn nữa.

Lần đầu tiên đi học, một trăm lẻ hai con cương

thi ở Quan Thiên Uyển đều lên lớp đầy đủ. Tất cả đều rất phấn khởi, nhưng rất

nhanh bọn chúng đã mất hứng -- Người của Hách gia chỉ cung cấp bàn học và ghế

cho mỗi mình cương thi mắt đỏ.

Cách chúng biểu lộ sự không hài lòng rất trực

tiếp -- Cướp lấy để mình ngồi. Dĩ nhiên người Hách gia phải giúp lão tổ nhà

mình. Kết quả là cả lớp học hỗn loạn kinh khủng. Một trăm lẻ một con cương thi

quần đấu với ba đạo sĩ Hách gia và cương thi mắt đỏ...

Sau khi Xảo Nhi hét lên mấy tiếng bọn họ mới dừng

tay. Mỗi con cương thi cũng bị cô giáo huấn đến xụ mặt. Từ đó về sau, bọn chúng

học được một thứ -- Không thể đánh nhau trước mặt Xảo Nhi, sẽ bị la. Nếu cô nói

cho cương thi mắt xanh nghe thì càng tệ hơn. Cho nên muốn đánh, phải đợi tan

học, Xảo Nhi đi rồi hẳn đánh...

Buổi tối, Xảo Nhi nói chuyện này với Mắt Xanh,

còn rầu rĩ không biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy đi đâu tìm ra nhiền

bàn ghế học tập cho chúng. Cương thi mắt xanh liền tụ tập chúng lại, sai mỗi

đứa đi bứng một cây, dạy chúng cách làm bàn ghế...

Thiếu chút Xảo Nhi đã quên, cương thi mắt xanh

biết nghề mộc, làm cũng rất đẹp...

Quả nhiên người Hách gia lên lớp giảng dạy cũng

có hiệu quả hơn. Hơn một trăm con cương thi tối nào cũng quấn lấy Xảo Nhi muốn

có quần áo -- Bọn chúng học về phật thì đòi áo vàng, biết được người thì phải

mặc quần áo.

Vài ngày sau, Phàn Thiếu Hoàng quỳ ở trước bài vị

tổ sư xong. Chưởng môn Phàn Phục Thanh của Thúy Vi Sơn chính thức công bố người

sẽ kế nhiệm chức chưởng môn Thúy Vi Sơn là Phàn Thiếu Cảnh, chẳng khác gì lập

ngôi Thái Tử.

Phàn Thiếu Hoàng ôm hận rời đi, đương nhiên là

chạy đến Quan Thiên Uyển. Lúc hắn đến lại gặp Hách Nhân tộc trưởng của Hách gia

đến thăm lão tổ nhà mình. Vốn mang đến rất nhiều quần áo sạch sẽ cho cương thi

mắt đỏ thay, sau khi nghe được sự kiện quần đấu ông ta cũng dám ra mang ra.

Hách gia là thế gia, tiền của cũng xem như hùng

hậu. Hách Nhân sợ bọn cương thi đánh lão tổ nhà mình, chỉ đành kêu Xảo Nhi đo

thân thể bọn cương thi, lệnh cho trong tộc may quần áo cho chúng.

Lúc gần đi, hắn dặn dò rất nhiều với cương thi

mắt đỏ, thấy nó vẫn mang dáng vẻ vui tươi không buồn không lo, cũng không biết

nên vui hay nên buồn. Nói đến cuối thì mặt như đưa đám. Bảy đời Hách gia cố

gắng hơn sáu trăm năm không thể nghiên cứu ra cách để cương thi không hút máu

nữa, lấy việc hấp thu linh khi để sống.

Ông ta nhớ lúc cha mình sắp chết, đã nắm tay ông

dặn dò rất nhiều, chết không nhắm mắt.

Kế nhiệm tộc trưởng đã mười mấy năm, ông cũng thử

qua nhiều biện pháp. Thế nhưng tựa như bản năng, dê thì ăn cỏ, hổ thì ăn thịt

làm sao mà cắt đứt đây?

Ông quỳ gối trước cương thi mắt đỏ, nghĩ đến

không biết nó bị bao nhiêu đạo sĩ săn bắt đuổi giết, trong lòng đau khổ, suýt

nữa rơi lệ.

Đương lúc đó thì Phàn Thiếu Hoang đứng ở ngoài

điện. Không biết hắn đã nghe được bao lâu, lập tức cười khẩy. Hách Nhân vốn

không có cảm tình gì với hắn, lập tức trừng mắt nhìn.

Thế nhưng hắn lại không buồn để ý đến, đi qua

đứng trước mặt một người một thi "Bởi vì chuyện này mà các người nghiên

cứu hơn sáu trăm năm?"

Hách Nhân giận đến đỏ rần mặt. Một lịch sử đẫm

máu của gia tộc, vốn là một câu chuyện cảm động trời đất, lại bị nói ra với tư

thái khinh miệt. Ông ta nhìn Phàn Thiếu Hoàng trân trân. Vẻ khinh miệt của Phàn

Thiếu Hoàng không hề thay đổi, bỏ lại một câu nói, xoay người rời đi "Nhổ

nanh nó, một lũ ngu."

Hách Nhân đứng tại chổ ngơ ngác. Mẹ kiếp!! Hơn

sáu trăm năm, bảy đời Hách gia nghĩ ra trăm ngàn phương pháp. Vậy mà không nghĩ

đến việc nhổ nanh nó. Cho nên đáp án vừa xuất hiện, bảy đời tổ tiên Hách gia

bỗng trở thành bảy đời đần độn. Ông nhớ đến di ngôn lúc cha mình lâm chung, cúi

người ôm lão tổ nhà mình gào khóc, đau khổ gần chết...

Mặc dù đã suy nghĩ ra cách nhổ nanh cương thi.

Nhưng cương thi bị bắt có cho nhổ hay không mới được. Nếu như nói Quỷ Xa coi

trọng nhất là bộ lông của mình. Như vậy không thể nghi ngờ, cương thi coi trọng

nhất là hai chiếc nanh kia của nó.

Mọi người đều biết, cương thi làm sao xuất hiện?

Đó là một diễn biến do oan hồn trong thi thể không siêu thoát. Nói ngắn gọn,

cũng chính là sự tiến hóa, nó cũng giống như sự tiến hóa của con người. Nhưng

rõ ràng cách thức sinh sôi nẩy nở của cương thi không thể giống như con người.

Con người không phải ai cũng là do khỉ tiến hóa thành. Nếu như nói vậy, loài

người đã diệt vong từ lâu. Bởi vì tiến hóa cần một quá trình tương đối dài, là

khởi nguyên của một chủng