
của kẻ làm phép.
Phàn Thiếu Cảnh cứ níu lấy
yêu quái không tha, chỉ là bởi vì nếu những sợi tơ pháp hút hết chân nguyên của
yêu quái thì nó sẽ hồn bay phách tán, đối với Phàn Thiếu Hoàng cũng có hại chứ
không có lợi.
Hồn phách của người dù mạnh
thế nào cũng chỉ có một mức độ. Nhưng phần lớn yêu quái là linh vật mấy trăm
ngàn năm, làm sao hai bên có thể giống nhau được. Những thứ chân nguyên này một
khi đã vào trong cơ thể của Phàn Thiếu Hoàng, căn cơ thâm hậu hơn hắn, tốc độ
tự bình phục cực nhanh, khiến hắn không kịp trở tay.
Đến khi Phàn Thiếu Hoàng chỉ
đợi được mấy phép lực kia rút lại pháp lực của mình, hắn càng nổi giận hơn
"Dối trá, quá dối trá rồi !!"
Hắn đã đánh giá đại sư huynh
của mình như thế đấy.
Buổi chiều, sau khi hắn giúp
một địa chủ của Trần gia thôn xem phong thủy, phát hiện nhà địa chủ có một
miếng bảo ngọc tổ truyền tính chất không tệ. Lập tức hắn liền đạo mạo nghiêm
trang nói rằng ngọc bội kia là yêu vật, sống lâu tích trữ âm khí. Nếu để lâu
tất nhiên sẽ phát sinh ra đại họa diệt tộc.
Dù sao cũng là vật gia
truyền, tên địa chủ cũng cực kỳ khó khăn khi ra quyết định dứt bỏ. Phàn Thiếu
Hoàng lại là một trong những kẻ nổi tiếng ở đạo môn. Đối phương do dự hồi lâu,
rốt cuộc vẫn phải quyết định nén đau thương bỏ đi thứ yêu thích, giao miếng bảo
ngọc này cho hắn bảo quản.
Từ nhà địa chủ đi ra, cương
thi mắt xanh vẫn nhìn lom lom vào miếng ngọc bội treo bên hông kia. Nó cũng chỉ
muốn nói một câu: Dối trá, thật sự quá dối trá rồi....
Ban đêm, Phàn Thiếu Hoàng
vẫn dẫn theo mắt xanh dẫn thi. Trên đường mưa gió mãnh liệt, tiếng sấm ầm ầm.
Xưa nay Phàn Thiếu Hoàng luôn cảm thấy hứng thú với bảo vật, lập tức liền suy
đoán có thể khai quật chí bảo xung quanh đây. Cương thi mắt xanh đi theo hắn
lâu cũng trở nên yêu thích mấy vật tiền tài hơn.
Một người một thi dẫn theo
đội hành thi đứng ở nghĩa trang. Cơn mưa như trút nước xuống vực sâu miền sơn
cước, trời đất hoàn toàn tối đen, duy chỉ có những tia chớp thỉnh thoảng xé
màng mưa mù mịt.
Phía xa xa có một chùm sáng
lập lòe, nhìn sơ qua nó có kích cỡ như chậu nước rửa mặt, đợi dần dần đến gần
thì lại chỉ là một cái gương. Phàn Thiếu Hoàng có cương thi mắt xanh làm công
cụ giao thông, đương nhiên lộ trình cũng nhanh lên không ít.
Không may là khi một người
một thi đến nơi, thì đã có một đạo sĩ đứng đó từ trước. Hắn ta cũng vừa tới,
mặc dù cách nhau quá gần, nhưng bảo vật lại không thể tới tay. Chùm ánh sáng
kia vẫn mãnh liệt chiếu lên bầu trời đêm.
Cương thi mắt xanh để Phàn
Thiếu Hoàng xuống trước. Đương nhiên đạo sĩ kia cũng nhìn ra tu vi của nó.
Nhưng nó lui về phía sau Phàn Thiếu Hoàng một bước, ý bảo rất rõ ràng "Hắn
mới là chủ nhân, muốn đánh thì đánh hắn trước!"
Phàn Thiếu Hoàng hừ mũi
khinh bỉ, rồi lại dùng tâm ngữ dặn dò nó "Lui về phía sau năm bước."
Nên tầm mắt tên đạo sĩ hướng
tới Phàn Thiếu Hoàng. Bảo vật trên đất ngày càng phát sáng. Song phương cũng
hiểu được bảo vật hiện thế đúng là cơ duyên. Mà vật hơi có linh khí sẽ không
ngừng đổi chỗ, bỏ qua thời khắc này, chỉ sợ muôn đời cũng khó tìm được.
Song phương nhìn nhau hồi
lâu, Phàn Thiếu Hoàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng "Từ xưa báo vật luôn
thuộc về kẻ có đức có tài. Nếu là lúc khác tôi và anh nhất định sẽ liều phân
cao thấp, nhưng giờ phút này thời gian gấp rút.."
Bỗng nhiến hắn nói được một
nửa, quả nhiên tên đạo sĩ kia không nhịn được "Anh định ra sao?"
Phàn Thiếu Hoàng cũng rất
hào phóng "Không bằng tôi và anh cùng bày ra một trận, quy định phạm vi
hoạt động. Người nào phá trận pháp này trước thì bảo vật thuộc về kẻ đó."
Điều này rất công bằng, tên
đạo sĩ cũng nghĩ thầm như vậy. Nhưng hắn vẫn đề phòng Phàn Thiếu Hoàng, sợ Phàn
Thiếu Hoàng thừa cơ đánh lén. Nhưng Phàn Thiếu Hoàng lại không định ra tay, chỉ
bày trận quanh đạo sĩ. Tên đạo sĩ cũng bày trận xong, bắt đầu cố hết sức phá
trận pháp của Phàn Thiếu Hoàng. Cách làm Phàn Thiếu Hoàng lại càng đơn giản --
Hắn hất cằm với cương thi mắt xanh, ý bảo nó: Đi lấy đi!
Phạm vi hoạt động của vòng
quy định càng lớn thì càng hao tổn phép lực. Phàn Thiếu Hoàng ra tay trước, đạo
sĩ kia còn trong vòng cấm chế của hắn, đương nhiên không cách nào đến gần cương
thi mắt xanh đang cách hắn năm bước.
Cương thi mắt xanh đi theo
Phàn Thiếu Hoàng đã lâu, lấy bảo vật chỉ là chuyện vặt vãnh. Nó trực tiếp lướt
qua đạo sĩ, bấm pháp quyết lấy bảo bối kia. Nhưng chiếc gương đồng cổ bay vào
tay nó chỉ sáng bóng như cũ, cũng không hiện ra chỗ nào thần kỳ.
Nó nhìn thoáng qua, trong
lòng lại thất kinh. Hình ảnh nó trong gương đồng là mặt xanh nanh vàng, da như
xác ướp, tóc trắng khô héo xõa thật dài, mặt mũi dữ tợn đáng sợ. Đó là hình
dạng cương thi thật của nó.
Rốt cuộc là bảo bối gì lại
có thể chiếu rõ ảo ảnh của nó?
Nó cảm thấy gương đồng này
không thể nào rơi vào tay Xảo Nhi.
>-<
Còn tên đạo sĩ bị chọc tức
đang gào lên trong trận pháp "Mi là tên hèn hạ."
Câu đó mắng là Phàn Thiếu
Hoàng.
Bởi vì câu nói Binh Bất Yếm
Trá, Phàn Thiếu Hoàng cũng chẳng buồn quan tâm. Người có