
hiên, có ánh đèn yếu ớt nhấp nhoáng bên vách kia. Có
người cầm đèn đến đây, thỉnh thoảng còn có người nói "Sư phụ, con đi là
được, người ngủ đi."
Cương thi mắt xanh chăm chú nhìn ánh sáng kia
tiến đến gần. Xảo Nhi cũng hơi bối rối, lại thêm một tia chớp. Trong ánh sáng,
cô nhìn thấy có một hàng thi thể đứng xung quanh vách tường, trên trán đều dán
lá bùa màu vàng. Thì ra người dẫn thi đang nghỉ chân tại đây. Có thể họ biết
tối nay có mưa, nên dừng chân ở đây từ sớm.
Hiển nhiên tiếng người ngày càng gần, cương thi
mắt xanh lại đột nhiên đứng thẳng ở góc tường, che Xảo Nhi lại phía sau, đứng
vững thẳng tắp như hàng thi kia.
Thân hình nó vốn cao lớn, tất nhiên che kín Xảo
Nhi không thành vấn đề. Tim Xảo Nhi vừa thả lỏng, nó lại nhìn lên xung quanh,
thấy vẫn không đúng -- trên trán không có bùa.
Người đã đến gần, tiếng mở cửa vang lên. Nói thì
chậm, nhưng làm thì nhanh. Nó đưa tay giật lá bùa của một thi thể bên cạnh, dán
lên trán mình, nhanh chóng nghiêm trang đứng thẳng.
Lá bùa trấn thi kia nhằm phòng ngừa thi biến,
đương nhiên trấn không được cương thi như nó rồi. Xảo Nhi xấu hổ.
Thật ra muốn giấu diếm thì cũng rất khó. Dù sao
quần áo nó rất lam lũ, mà những thi thể khác đều có người trang điểm, nào là áo
liệm vân vân đều mặc chỉnh tề, làm gì có ai hóa trang ăn mày như nó?
Chỉ có điều, đạo sĩ kia chỉ mở cửa nhìn từ xa,
không thấy có gì khác thường lại đóng cửa đi ngủ lần nữa.
Dưới cơn giông tố, người dẫn thi vô cùng tỉnh
ngủ. Một khi thi biến, thì không cách nào đưa về nơi bình yên, người nhà của
chúng sẽ bắt đền giá tiền rất cao.
Hình như cương thi mắt xanh cũng kiêng kỵ đạo sĩ
đang ở phòng kế bên. Nó chỉ cẩn thận ôm Xảo Nhi không làm ra tiếng động gì
khác.
Mưa giông điên cuồng, không khí quá mức u tối,
Xảo Nhi rất sợ, cứ dính sát vào nó. Nó trấn an viết chữ trong tay cô, nói cho
cô biết "Mưa tạnh sẽ đi ngay"
Cho đến hơn nửa đêm, mưa đã ngừng rơi, nó cõng
Xảo Nhi ra khỏi nghĩa trang, đi về núi. Xảo Nhi cũng không biết vì tránh cơn
mưa này, nó sẽ gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm. Nghe thấy hai người đã rời đi,
lúc này phòng kế bên mới vang lên tiếng nói khẽ "Sư phụ, tại sao không thu
nó?"
"Bởi vì cương thi không cần trú mưa"
Trong bóng tối, có người đáp thản nhiên, tiếng nói rõ ràng, cũng không buồn
ngủ.
Thời gian tiếp theo, Xảo Nhi cứ dính sát lấy
cương thi mắt xanh, lão đạo Xung Linh cũng không thể tìm được thời cơ ra tay.
Trong núi tuyết đóng nhiều hơn trước, bên Xung
Linh lão đạo kia cũng xảy ra chuyện.
Người ta thường nói đi đêm nhiều có ngày gặp ma,
chuyện đạo quán nuôi cương thi làm loạn cuối cùng vẫn bị truyền ra ngoài.
Trước kia xảy ra chuyện như vậy, người của Thúy
Vi Sơn sẽ ra tay can thiệp, lần này đến chính là đại đệ tử Phàn Thiếu Cảnh của
Thúy Vi Sơn.
Trở lại núi đã là nửa đêm, Xảo Nhi uống chén nước
bên cạnh quan tài. Cương thi mắt xanh đứng bên cạnh nhìn hồi lâu. Cô vừa húp
chút cháo, thật ra chén cháo đó đã nguội, nếu không phải trong hang núi đông ấm
hè mát thì sợ rằng đã đóng băng từ lâu. Nhưng Xảo Nhi không quan tâm nhiều như
thế. Cô không được đốt lửa, nếu như không ăn vài thứ, sợ rằng sẽ lạnh hơn.
Lúc này, cương thi mắt xanh tựa như buông lỏng đề
phòng, bò vào ngồi trong quan tài. Đợi Xảo Nhi ăn xong lại leo vào, nó cũng ôm
cô nằm xuống, còn đưa tay sờ miệng của cô, đôi mắt xanh lưu chuyển, giống như
có điều suy nghĩ.
Xảo Nhi cũng không biết nguyên nhân là gì. Có lẽ
vật yêu tà luôn cảm giác nhạy bén hơn loài người, bọn chúng luôn phát hiện ra
khi nguy hiểm đến gần.
Mấy ngày nay, nó bắt đầu không cho Xảo Nhi ăn
thức ăn của lão đạo Xung Linh mang tới nữa. Ban đầu, Xảo Nhi còn không rõ. Sau
khi tranh chấp mấy lần, cô đã nghĩ ra. Có lẽ trong thức ăn kia có độc. Thử nghĩ
đến lần trước chuyện Tiểu Tứ muốn chôn sống cô. Cô cảm thấy vô cùng có khả năng
này. Nên cũng không dám động đến thức ăn của lão đạo Xung Linh đưa đến nữa.
Mà buổi tối, cương thi mắt xanh cũng chuyên cần
đi ra ngoài hơn. Không biết nó thấy được thói quen ăn uống của loài người ở
đâu, thức ăn mang về ngày càng phong phú. Có một lần lại trộm được cả khay bánh
bao thịt.
Cứ như thế trôi qua mấy ngày, Xảo Nhi sợ lão đạo
Xung Linh nghi ngờ. Mỗi lần cô đều đem thức ăn Xung Linh lão đạo đưa đến đổ ở
ngoài hang, dẫn tới việc mấy con chim tranh giành thức ăn. Chim chóc cũng có
linh tính, phát hiện nơi này có thức ăn, nên ngày nào cũng đến, lúc tranh giành
cũng không thấy khác thường.
Lại qua thật lâu cô mới hiểu được -- Chẳng lẽ nó
muốn độc lập nuôi cô?
-------------
Muốn nuôi một người thật tốt không phải là chuyện
đơn giản. Cũng may cương thi mắt xanh biết được thôn dưới chân núi có nhiều
người giống như cô. Mỗi ngày nó đi quấy rối cũng len lén đứng ở chổ tối, nhìn
xem bình thường loài người có thói quen ra sao.
Nó biết loài người trong thôn không ở trong hang
núi thiên nhiên. Tự bọn họ sẽ xây một huyệt động trên đất bằng. Xây xong thì
cũng không ngủ trên mặt đất, lại dùng gỗ làm một quan tài -- Không, Bọn họ kêu
là giường. Làm giường xong lại lót nhi