
ra. Nó lập tức bắt chước
theo hành động của Tiểu Tứ xé quần áo của Xảo Nhi, tay nó tìm tòi quần áo của
Tiểu Tứ, đáng sợ hơn là nó còn cố gắng đè hắn xuống.
Nó cũng không hiểu đây là gì, chỉ có điều cảm
thấy rất vui. Tiểu Tứ không dám hành động nữa -- Năng lực bắt chước của những
con cương thi này đặc biệt mạnh. Có thể nhìn ra từ việc cương thi mắt xanh học
được cách đánh lừa sự chú ý của người khác. Nếu hôm nay hắn thật làm gì với Xảo
Nhi, chắc chắn con cương thi này cũng sẽ làm y như vậy với hắn...
Chẳng những vậy, hôm nay hắn cũng chẳng mang theo
pháp khí hay bất cứ gì khác. Hơn nữa, hắn đi theo lão đạo Xung Linh học cũng
chẳng được bao nhiêu phép, thật sự không nắm chắc có thể đối phó nó.
Hắn nghĩ thế liền ném Xảo Nhi vào hố, rồi nhanh
chóng xúc đất lấp lại. Xảo Nhi cố gắng bò lên, hắn lại giẫm tay cô, bắt đầu lấp
đất.
Cương thi mắt đỏ kia ngồi bên cạnh hứng thú nhìn
xem, con ngươi của nó vốn là màu đỏ, trong đêm khuya như thế thật ghê người.
Tên Tiểu Tứ nhút nhát, cả gan quát nó "Nhìn cái gì? Cút mau!"
Nó lại đứng dậy, hết sức phấn khởi ném Tiểu Tứ
xuống hố, học theo bộ dạng của hắn, chuẩn bị lấp đất lại.
Cái hố này vốn chỉ chuẩn bị cho một mình Xảo Nhi,
nên đào cũng không sâu. Đạo sĩ Tiểu Tứ chuẩn bị bò lên, không ngờ cương thi mắt
đỏ giẫm lên tay hắn, tiếp tục lấp đất -- Đây cũng là học của hắn.
Đợi đất lấp được càng ngày càng nhiều, rốt cuộc
hắn cũng luống cuống "Cứu mạng, cứu mạng đi Sư Phụ ---"
Tiếng kêu kia rất thê lương, đã hù dọa vô số chim
rừng hoảng sợ.
Thừa dịp cương thi mắt đỏ giẫm lên đạo sĩ Tiểu
Tứ, Xảo Nhi bò lên khỏi hố. Trong núi đã bắt đầu đóng tuyết, quần áo của cô
cũng bị tuyết làm ướt đẫm, vô cùng nhếch nhác chạy về hang động.
Cương thi mắt xanh vẫn chưa về, cô sợ Xung Linh
lão đạo và Tiểu Tứ đuổi theo, vội vàng thu dọn đồ đạc định chạy trốn. Nhưng
đường núi trong đêm tuyết trơn trượt khó đi, cô bước cao bước thấp, đi rất lâu
cũng chẳng được bao xa. Xung Linh lão đạo không đuổi theo, ngược lại bị cương
thi mắt xanh bắt được.
Nó nhe răng gào to với cô, vô cùng tức giận. Xảo
Nhi thấy nó lại càng tủi thân, không màng đến nó đang tức tối, ôm lấy cổ nó,
nước mắt cứ rơi giọt ngắn giọt dài.
Ban đầu nó còn gào với cô, sau đó lại hơi ngờ
vực, viết chữ trong lòng bàn tay cô hỏi. Xảo Nhi đáp được không hoàn chỉnh, cô
vừa khóc vừa viết hai chữ "đạo sĩ". Nó không hiểu hết ý nghĩa, nhưng
cũng không còn dọa cô nữa, thu nanh lại, cõng cô lên, về hang động.
Quả thật cô hơi kinh sợ. Đêm đã khuya như vậy,
nếu lúc trước, cô thà rằng ngủ trong quan tài, cũng không muốn ra ngoài. Nhưng
đêm nay cô vẫn đi theo cạnh nó, nó chỉ cho rằng cương thi mắt đỏ kia hù dọa cô,
vừa ra dấu với cô dùng trứng gà đập cương thi mắt đỏ.
Xảo Nhi không nói gì, cứ theo sát nó không rời
một tấc.
Mà tên đạo sĩ Tiểu Tứ kia cũng hơi thê thảm. Bị
cương thi mắt đỏ chôn xuống hố, chỉ lộ ra cái đầu, dưới gió tuyết, tiếng la của
hắn căn bản không truyền đến được đạo quán. Nếu không phải vì Xung Linh lão đạo
thấy đã lâu mà hắn vẫn chưa về, sợ rằng phát sinh biến cố nên vào núi tìm hắn,
không thôi giờ đây hắn đã chết rét trong hố này rồi.
Cương thi mắt đỏ này vốn là đứa ham chơi chóng
chán. Sau khi nó chôn đạo sĩ Tiểu Tứ xong, còn hăng hái bừng bừng đi xung quanh
nhìn kiệt tác của mình. Nhưng nhanh chóng cảm thấy mất hứng thú, nên bỏ lại hắn
đi thẳng.
Đạo sĩ Tiểu Tứ chỉ lộ ra cái đầu, không thể giãy
dụa, lo sợ dã thú ma quái trong núi, hoảng đến mức hồn phi phách tán.
Lão đạo Xung Linh đào được hắn ra, mang về đạo
quán, giận đến mức râu mép cũng vểnh cong lên.
Khoảng thời gian này Xảo Nhi cũng không vui vẻ.
Mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, không dám rời khỏi cương thi mắt xanh nửa bước.
Vì thế, cương thi mắt xanh đánh cương thi mắt đỏ vài trận, khiến cương thi mắt
đỏ vừa thấy cô là né tránh từ xa, không dám lại hù dọa cô.
Đêm hôm nay, cương thi mắt xanh vẫn cỗng Xảo Nhi
ra ngoài. Lại gặp trận mưa to, nó cũng biết món đồ chơi này gầy yếu, không thể
gặp mưa, nên tìm nghĩa trang gần đó trú đỡ.
Nghĩa trang kia cũng không biết đã có bao nhiêu
năm, từ trong ra ngoài đều cũ kỹ không chịu được. Xảo Nhi chỉ cảm thấy hoảng sợ
u ám từ trên xuống dưới, nhưng lại không nhìn ra có gì khác thường. Nó cũng ôm
Xảo Nhi thật chặt. Mái ngói vách tường cũng như thi thể đặt trong đây đã lâu,
như tản ra hơi thở thối rữa. Mưa càng rơi càng nặng hạt, sấm chớp không ngừng,
Xảo Nhi mặc ba lớp áo nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Dưới mái hiên không thể che hết được nước mưa, nó
chỉ đành phải ôm Xảo Nhi vào bên trong. Đại sảnh bày mấy chục cỗ quan tài, lần
đầu tiên Xảo Nhi đến nơi như thế, nhưng cũng biết đó là những người chết tha
hương đang đợi người ta đưa về quê cũ.
Lúc này, cô mới cảm thấy sợ, nhưng nghĩ kỹ lại
cảm thấy không có gì -- Vị bên cạnh mình cũng chính là cương thi mà!
Hai người trú mưa trong đại sảnh, phía ngoài đột
nhiên vang lên tiếng sấm, lóe lên ánh sáng chói mắt, cả nghĩa trang đều hơi
chấn động.
Cương thi mắt xanh ôm Xảo Nhi thật chặt, vẫn bất
động không nói. Lại đột n