
hi từ, nhưng cưỡi trên
người một con cương thi thì....
Cương thi mắt xanh lại cõng cô đền bên dòng
suối. Nó mua
cho cô rất nhiều xiêm y, cô cũng kiên trì mỗi lần thay đi đều phải giặt sạch.
Thói quen này giống hệt với Xảo Nhi nhiều năm trước. Đương lúc thay quần áo bên
dòng suối thì bỗng cô thấy một chiếc vòng vàng phản quang lại ánh tà dương rất
chói mắt. Cô nhặt vòng tay kia nhìn thật kỹ, trong lòng thất kinh. Cái vòng tay
này là của cô, nhưng khi cô bị cương thi bắt vào núi sâu thì đã rơi ở bên
ngoài. Tại sao nó lại ở chỗ này? Cô vân vê chiếc vòng tay nghĩ băn khoăn. Không
biết cương thi mắt xanh đã rời đi khi nào, dòng suối trống trải chỉ còn mình cô
khiến cô hơi sợ. Nhìn cảnh vật xung quanh lại thấy ánh nắng chiều ngày càng
xuống thấp.
Cô nhìn thấy hai bóng người đang ngự kiếm đến đây
nên lui về sau theo bản năng. Trong đó cô biết được một người, đương nhiên đó
là thế tử Bình Nam Vương. Người còn lại mặc áo đạo bào màu xám tro, bảo kiếm
vắt nghiêng sau lưng, tóc dài được cột lên cao, cài một cây trâm mài xám, là
phong cách đạo gia trang nghiêm. Liễu Thủy Tiên chưa cất lời thì thế tử Bình
Nam Vương đã nhảy xuống khỏi kiếm. Cô hơi cúi đầu nhìn hai bàn tay mình được
nắm trong lòng bàn tay to lớn của hắn. Cô cảm giác được sự ấm áp và bình yên,
nhất thời quên mất lễ nghi phép tắc "Thế tử..."
Cô đỏ mặt. Thế tử Bình Nam Vương chỉ cầm lấy tay
cô không muốn buông ra. Quốc sư ở phía sau cũng không buồn để ý "Liễu cô
nương, con cương thi kia hôm nay đã đi đâu rồi?"
Liễu Thủy Tiên sững sốt và hơi nghi ngờ "Nó
không nói cho tôi biết đã đi đâu. Vốn dĩ bình thường... nó rời đi không lâu sẽ
quay lại ngay. Đúng rồi, sao chiếc vòng tay lại ở đây?"
Quốc sư nghe vậy thì thần sắc lại có vài phần lo
âu "Đã thế thì bần đạo sẽ nói ngắn gọn thôi. Chiếc vòng tay này do bần đạo
để ở đây, chỉ mong sau khi Liễu cô nương nhìn thấy sẽ nghĩ ra cách để đến gặp
bần đạo một lần. Tu vi của con cương thi này thông thiên, thật sự không dễ gì
hàng phục nó. Nhưng nó đối với Liễu công nương dường như cũng không có sát ý.
Liễu cô nương có thể phối hợp với bần đạo hay không? Trưa ngày mai cô dẫn nó
đến đỉnh Song Nhũ ở phía đông bắc, đến lúc đó bần đạo có thể hàng phục được
nó."
Thế tử Bình Nam Vương lại thay đổi sắc mặt khi
nghe những lời như vậy "Quốc sư, chúng ta không cứu Thủy Tiên về trước
sao?"
Quốc sư lấy một chiếc bình bạch ngọc nhỏ trong
vạt áo ra, giọng nói hờ hững "Nếu hiện tại cứu Liễu cô nương về thì không
lâu sau con yêu quái này chắc chắn sẽ đến quấy rầy. Chi bằng hàng phục nó để
tránh khỏi phiền hà về sau."
Thế tử Bình Nam Vương vẫn không yên lòng. Nhưng
quốc sư lại đưa bình ngọc trong tay cho Liễu Thủy Tiên "Buổi chiều chờ nó
về thì Liễu cô nương tìm cơ hội tưới nước trong đây lên người nó, nếu có thể dụ
được nó uống sẽ tốt hơn. Như thế thì trưa mai nó phải chết trong trận là điều
không thể nghi ngờ."
Liễu Thủy Tiên gần như run rẩy nhận lấy chiếc
bình ngọc nhỏ. Thế tử Bình Nam Vương không đành lòng cô lại phải rơi vào vòng
nguy hiểm lần nữa. Nếu như chuyện bại lộ thì chắc chắn con cương thi kia sẽ
giận dữ, một cô gái yếu đuối như cô phải làm sao đây? Nhưng quốc sư rõ ràng
không buồn để ý đến việc này. Hắn lại xuất kiếm lần nữa, kéo cánh tay của thế
tử Bình Nam Vương lên kiếm với dáng vẻ trịnh trọng chỉ để lại câu nói
"Đừng sợ hãi, ngày mai sau khi trừ được con yêu quái này. Liễu cô nương vả
thế tử sẽ gắn bó với nhau suốt đời không còn gì trở ngại nữa."
Liễu Thủy Tiên nắm chặt chiếc bình ngọc trong tay
nhìn bọn họ ngự kiếm rời xa. Ngay cả xiêm y trôi theo dòng nước cô cũng không
phát hiện. Sau ngày mai con yêu quái này phải chết. Lời nói của quốc sư vẫn còn
văng vẳng bên tai cô. Đây vốn là một chuyện tốt, nó sẽ không xuất hiện nữa, sẽ
không quấy rầy cuộc sống của cô. Nhưng trong lòng cô lại có cảm giác mặn đắng.
Cương thi mắt xanh đi khoảng một canh giờ, khi
trở về thì Liễu Thủy Tiên vẫn còn ngồi bên dòng suối thẩn thờ. Nó đưa toàn bộ
đồ trong ngực chồng chất trước mặt cô. Đập vào mắt Liễu Thủy Tiên là toàn là
lâm lang châu ngọc khiến cô hoa cả mắt. Cương thi mắt xanh cũng rất vui mừng,
nó nhặt hạt châu rớt qua kẻ hở ngón tay cô khoa tay múa chân. Trâm cài tóc của
các cô gái nhân gian tương đối rườm rà nên nó không mang về. Liễu Thủy Tiên giờ
mới hiểu khi nãy nó khoa tay múa chân lung tung trên đầu mình. Hóa ra là... Nó
bỏ đi để tìm những thứ này về sao?
Cô đeo chiếc vòng tay của mình lại, cúi đầu nhìn
dòng suối trong lành "Tôi không thích mấy thứ này, anh lấy lại đi."
Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng trong rừng núi tịch liêu lại nghe hết sức rõ
ràng. Cương thi mắt xanh cũng không tức giận. Cho dù là phải đem vứt đi mấy thứ
đồ sang sức kia. Nó ít nói, Liễu Thủy Tiên cũng không biết nên nói gì với nó.
Một người một thi lại cứ thế mà yên lặng trầm mặc.
Đến khi trời tối hẳn xuống, ánh hoàng hôn đã lặn
xuống chân núi, Liễu Thủy Tiên lại chạm vào bình sứ trong tay áo. Cô ngẩng đầu
đối diện với ánh mắt của cương thi mắt xanh. Đôi mắt xanh thẳm trong veo vô
cùng