
iện cho đến mấy ngày sống chung vừa qua, đúng là cô hơi bị kinh
sợ nhưng nó chưa bao giờ thật làm hại đến cô. Cô là khuê nữ, đã đọc nhiều câu
truyện tài tử giai nhân nên luôn thương hại với những kẻ si tình. E là dù đối
phương là cương thi, cô cũng mong muốn nó có thể sống tốt.
Mãi cho đến canh hai cương thi mắt xanh mới trở
về. Nó vừa về đã lập tức gấp rút lấy thức ăn trong ngực mình ra đưa trước mặt
cô. Trên người nó có mùi máu rất nồng, nhưng trong lời nói lại không buồn để ý:
"Anh mang về chè đậu xanh cho em đây. Người ta nói rằng chè này có thể
thanh nhiệt."
Cô mở hộp đựng thức ăn kia ra, chè đậu xanh trong
đó vẫn còn bốc khói nghi ngút. Cô múc một muỗng nếm thử, độ ngọt cũng vừa phải,
thanh nhưng không ngấy, hết sức hợp khẩu vị. Cương thi mắt xanh cũng cực kỳ vui
mừng khi thấy cô thích, nó đẩy hết thức ăn đến trước mặt cô. Quả thật Liễu Thủy
Tiên cũng hơi đói, nên mỗi món đầu ăn qua chút ít. Cô rất thích cháo, thế là
lần này nó lại mang về hộp cháo gạo tẻ vẫn còn ấm. Nó nhìn cô thật lâu, Liễu
Thủy Tiên lại ngại ngùng "Anh... anh cũng ăn chút đi."
Đôi mắt xanh của nó sâu hơn, khóe môi nhoẻn một
nụ cười "Anh không đói, Xảo Nhi ăn đi." Trong lời nói cũng mang theo
vẻ hạnh phúc.
Ngày hôm sau khi Liễu Thủy Tiên tỉnh lại nhìn
thấy quần áo và đầu tóc của mình đều là vết máu đã khô. Cô cẩn thận kiểm tra
trên người mình không thấy vết thương nào. Sau đó mới nhớ đến đêm qua mình ngủ
tựa vào trong ngực cương thi mắt xanh. Những vết máu này đều là của nó sao?
Đạo sĩ Thúy Vi Sơn dựa vào thuật truy tung để
được hướng đi của cương thi mắt xanh, thậm chí đã từng giao thủ với nó. Nhưng
pháp lực của cương thi mắt xanh sâu không lường được, theo bước đầu suy đoán
thì nó là một cương thi vạn năm, không biết vì sao lại muốn bắt cửu tiểu thư
của Liễu gia. Nhưng những đạo sĩ này đã quen với yêu quái cũng biết được cho
đến bây giờ bọn chúng làm việc gì cũng là theo tính tình của chúng. Thúy Vi Sơn
cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, lần trước giao thủ với nó cảm giác rằng
nó đã không bằng trước, có thể nhất định là do bị thương. Thường lịch sử bị
thương của một con đại yêu vạn năm cũng tuyệt đối không thể coi thường.
Thế tử Bình Nam Vương cầu cứu quốc sư rất nhiều
lần. Trước đây vị này ở trong thâm cung quanh năm chỉ luyện đan cầu phúc cho
thiên tử vô cùng thần bí. Hắn ta là cao nhân tránh đời, ngay cả thiên tử cũng
phải đối xử long trọng không hề dám đắc tội đến hắn. Cho nên hắn cũng chẳng nể
nang gì mặt mũi của thế tử Bình Nam Vương cả. Sau lại nghe nói là con đại yêu
vạn năm nên hắn mới có hứng thú. Nếu được công lực của đại yêu vạn năm, nói
không chừng có thể giúp được cho hắn thành tiên rồi. Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối
cùng cũng chịu thuận nước đẩy thuyền.
Đạo sĩ Thúy Vi Sơn xuất thân từ danh môn nên cũng
không có suy nghĩ ti tiện cướp công lực của người ta. Vì vậy bọn họ cũng không
buồn để ý đến yêu cầu của quốc sư muốn mang con đại yêu vạn năm này đi. Con yêu
quái này khiến bọn họ mất hết mặt mũi nên vốn chưởng môn đã quyết định tự mình
đến thu. Nhưng vì từ Thúy Vi Sơn đến đây cũng không biết cần bao nhiêu thời
gian, nếu cô nương Liễu gia còn sống thì nên sớm cứu cô ta ra thì tốt hơn. Thậm
chí có một số đạo sĩ liên tưởng phong phú đã âm thầm phỏng đoán: Chẳng lẽ Cửu
cô nương này đã bị nó băm ra bỏ vào hộp đựng thức ăn rồi sao?
Lần giao thủ đó khiến quốc sư càng hưng phấn. Con
đại yêu vạn năm này hung hãn hơn hẳn các loại yêu quái hắn từng gặp. Đường vân
trong mắt nó cực kỳ quái lạ, bình sinh hắn chưa bao giờ thấy qua việc này. Có
thể đây không phải là một con cương thi già bình thường. Lúc cương thi mắt xanh lao ra
khỏi trận pháp đã tốn không ít công lực, cuối cùng còn giao thủ với quốc sư.
Cái danh hiệu quốc sư này cũng không phải là hư danh. Hắn có thể cảm nhận được
cương thi mắt xanh rất khác biệt. Ban đầu hắn cảm giác đó là một dị vật, không
biết vì sao mà nó đã bị suy yếu thực lực ở mức độ khá lớn. Và thực lực của bản
thân nó hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.
Sau khi giao chiến với nó, hắn về xem rất nhiều
sách cổ, trong đó có ghi lại chuyện của Bạt. Đương nhiên hắn chưa từng thấy
Bạt. Nhưng xem những đường vân kì lạ trong mắt của cương thi mắt xanh lại có
điểm tương tự với trong sách cổ lại khiến trong lòng hơi kinh sợ. Chẳng lẽ nó
là Bạt thủy tổ cương thi sao? Nhưng tại sao trong sách lại ghi Bạt là nữ thần?
Chuyện này hắn cũng không nhắc đến với bất cứ ai. Nữ Bạt là đọa thần viễn cổ,
thực lực của Bạt thật ra có bao nhiêu người phàm có thể đo lường được. Một khi
nói ra, đám đạo sĩ kia có dám ra tay với nó nữa hay không cũng chưa biết được.
Nếu có duyên hút được công lực của nó.... Lúc này trên người nó đã bị thương
nặng chạy đến đây, chẳng lẽ là phúc duyên của hắn sao?
Liễu Thủy Tiên ăn xong lại được cương thi mắt
xanh cõng cô đi dạo trong núi theo thói quen. Ánh chiều tà buông xuống, hoa dại
trong rừng nở rộ trông cảnh vật rất phong nhã. Nhưng Liễu Thủy Tiên lại không
nổi hứng phong nhã nổi. Ở nhà cô cũng có thể làm chút t