
ơng đến phủ.
Từ sau khi đính hôn, hắn và Liễu Thủy Tiên cực ít
gặp mặt. Lần này nghe bọn thuộc hạ ngầm báo, nói rằng Liễu viên ngoại đã mời
đạo sĩ Thúy Vi Sơn đến phủ vài lần, lại thêm lời đồn đãi mấy ngày nay khiến cho
lòng dạ hắn vô cùng bất an.
Hai người đã đính hôn rồi cũng không nên gặp mặt
đơn lẻ, nhưng thân phận hắn thì khác. Tất nhiên Liễu viên ngoại ước gì mau sớm
gả Liễu Thủy Tiên vào vương phủ để tránh đêm dài lắm mộng. Liễu Thủy Tiên cùng
với bà cả gặp mặt hắn. Hai người gặp nhau không được mấy lần, thêm lại có hôn
sự trước nên song phương đều hơi e thẹn.
Thế tử Bình Nam Vương cũng không quên mất mục
đích đến đây "Những ngày qua anh có cảm giác tinh thần mình không được
yên. Hay là... anh xin cha mình mau chóng cưới em về được không?"
Liễu Thủy Tiên đỏ mặt không dám nhìn hắn. Cũng là
bà cả bên cạnh đáp lời "Hôn nhân đại sự từ xưa chính là lệnh của cha mẹ,
lời của mai mối. Nếu thế tử thật có lòng này, xin kêu Bình Nam Vương Gia đến
thương lượng với lão gia nhà chúng tôi đi."
Thế tử Bình Nam Vương chỉ nhìn Liễu Thủy Tiên. Bà
cả thấy hai người như có lời muốn nói nên mượn danh nghĩa thúc giục trà bánh để
tạm rời khỏi. Liễu Thủy Tiên đỏ mặt, chỉ cảm thấy đứng cũng không được, ngồi
cũng không xong. Thế tử Bình Nam Vương thấy thái độ e thẹn của cô thì càng vui
mừng "Thủy Tiên..." Hắn nhẹ giọng gọi cô "Em có đồng ý
không?"
Liễu Thủy Tiên cúi đầu xoắn chặt chiếc khăn tay,
vẫn hơi băn khoăn "Thế tử, những chuyện gần đây người nghe thấy sợ rằng là
thật. Em..."
Nhưng thế tử Bình Nam Vương đã đứng dậy "Gọi
anh là Tử Hiên. Anh không cần biết con yêu quái đó là gì, anh sẽ đi mời quốc
sư. Đường đường là Bình Nam Vương phủ vốn sẽ không sợ nó."
Ngày tiếp theo, Bình Nam Vương phủ quả có phái
người đến thương nghị, dự định chọn ngày hoàng đạo gần đây để tiến hành hôn lễ
thật náo nhiệt cho Liễu Thủy Tiên và thế tử.
Phần lớn thời gian cương thi mắt xanh đều sống
trong Liễu phủ, vết thương cũ chưa lành thì đã thêm vết thương mới. Đạo sĩ Thúy
Vi Sơn bày trận quanh phòng của Liễu Thủy Tiên. Tuy nó không dám xông vào lần
nữa, nhưng cũng không nỡ đi. Nó thường xuyên đi dạo xung quanh phòng Liễu Thủy
Tiên và tha thiết nhìn vào đôi bàn tay mịn màng của cô. Có đôi khi cô thêu đồ
cưới, có đôi khi tâm sự với bà sáu và có đôi khi đánh đàn.
Tất nhiên nó hiểu được chuyện xảy ra trong Liễu
phủ, cũng biết Liễu Thủy Tiên và thế tử Bình Nam Vương đã định ra ngày cưới. Nó
đặc biệt đi tìm người coi ngày hỏi, ông ta cho nó biết thời gian không đến mười
ngày nữa.
Cuối cùng nó cũng phải gấp rút. Hôm đó, nó lại
xông vào phòng của cửu tiểu thư phủ Liễu viên ngoại lần nữa, cõng Liễu Thủy
Tiên đang thêu đồ cưới đi. Mười mấy tên đạo sĩ liều mình đánh nó trở lại nguyên
hình, dĩ nhiên là một con cương thi. Mái tóc dài của nó như những cây cỏ khô
héo rối loạn, vóc người gầy gò, mặt xanh nanh vàng, vô cùng đáng sợ.
Nó không để ý đến Liễu Thủy Tiên đang la thét
giãy dụa, cõng cô xông phá pháp trận của bọn đạo sĩ nghênh ngang rời đi. Trận
pháp của Phàn Thiếu Hoàng truyền lại không thể coi thường, nó cả thân đẫm máu
xông ra ngoài, cũng may là không hút máu người.
Rốt cuộc chuyện này khiến Thúy Vi Sơn chú trọng.
Chưởng môn hạ lệnh cả Thúy Vi Sơn lập tức dốc hết sức lực truy bắt con đại
cương thi không rõ lai lịch này và phải tìm về cửu tiểu thư của Liễu gia!
Vì thế từ chưởng môn Thúy Vi Sơn cho đến chúng đồ
đề đều khó hiểu. Từ xưa đến nay chỉ nghe nói qua cương thi cắn người, cương thi
uống máu, chứ chưa nghe nói cương thi cướp vợ bao giờ.
Liễu Thủy Tiên không biết đây là đâu, đưa tay
chạm đến xung quang chỉ toàn là bùn đất. Cô cảm giác nơi đây hình như là một
hang núi. Từ thuở nhỏ cô đã ở trong phủ Liễu viên ngoại, lại thêm được cha
thương yêu cưng chiều, có thể nói là ăn sung mặc sướng. Nhưng hôm nay lại bị
yêu quái mang đến một nơi tối đen không thấy được cả năm ngón tay này đương
nhiên khiến cô rất sợ hãi. Dường như cương thi mắt xanh cũng không có ở đây, cô
lần mò khắp nơi mới đi được ra trước hang nhìn thấy được ánh trăng mờ mờ.
Cô đứng ở cửa hang nhìn ra cũng không biết đây là
ngọn núi nào. Cỏ dại mọc um tùm ngoài hang trông vô cùng hoang vu. Cô cẩn thận
đi về phía trước, dưới ánh trăng mờ tối cũng miễn cưỡng có thể thấy được sự
vật. Nghĩ đến nguyên hình đáng sợ của cương thi kia, cô cắn môi bắt buộc mình
trấn định, thừa dịp nó chưa về chạy trốn khỏi đây.
Khi đó lưu hành việc bó chân, con gái nhà quyền
quý đều bị bó cả. Nên điều này khiến cho Liễu Thủy Tiên không thích hợp đi bộ.
Huống chi đây là đường núi gập ghềnh. Cô đi một chút đã đau đến không chịu
được, đành ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi. Tay của cô bị bụi gai cắt qua, trên
da thịt trắng nõn hiện lên từng đường trầy xước rỉ máu. Cô lau mồ hôi trên đầu,
đương lúc muốn đứng lên thì trước mắt có một bóng đen thoáng qua. Cương thi mắt
xanh đã đứng trước mặt cô.
Liễu Thủy Tiên nghĩ rằng có thể nó đi đến nơi
khác trị thương. Lúc này đã khôi phục lại hình dáng con người, tóc bạc áo đen,
mũi cao môi mỏng. Thoáng n