
ắp nơi được không? Em với anh vĩnh viễn ở cùng
với nhau."
Cương thi mắt xanh rất tức giận "Em gạt
cương thi à! Tuổi thọ loài người nhiều lắm chỉ được trăm năm. Bây giờ em cũng
đã lớn thế này rồi. Nếu như em không tu tiên thì không bao lâu nữa em sẽ
chết."
Xảo Nhi cũng tức giận "Vậy anh mang tro cốt
của em đeo lên cổ thế là lúc nào cũng có thể ở bên cạnh anh không thể rời
xa."
Cương thi mắt xanh nghiêm túc suy nghĩ đến phương
án khả thi này. Nhưng đến khi nó hiểu rõ được tro cốt là gì thì chẳng chịu nói
ra chữ nào nữa, vẫn cứ gục đầu hờn dỗi nằm trong quan tài.
Xảo Nhi vỗ về hồi lâu cũng không có hiệu quả.
Cuối cùng chỉ đành phải liên tục bảo đảm với nó mình nhất định sẽ cố gắng tu
tiên, tuyệt đối sẽ không chết sớm.
Ngày hôm sau, Quan Thiên Uyển vẫn vô cùng náo
nhiệt như cũ. Vô số thiện nam tín nữ đến đây xin quẻ xem vì sao vùng đất lại bị
khô hạn không có mưa. Diêu Quang giỏi nhất việc lừa gạt, chỉ cần mở miệng nói
vài lời khuyên răn người ta hướng thiện thì đã dụ dỗ được cả đám người tin
tưởng không hề nghi ngờ.
Buổi tối Xảo Nhi vẫn dẫn một đám cương thi tôm
cua đi đào giếng, lấy nước. Quả nhiên cương thi mắt xanh vẫn ăn vạ trong nhà,
dù cho Xảo Nhi có dụ dỗ thế nào cũng không kéo được nó ra khỏi quan tài, nói
thế nào cũng không chịu đi. Xảo Nhi không lay chuyển được nó, nên không thể làm
gì khác hơn là để nó nằm trong đó.
Ngoại trừ Diêu Quang, Thiên Quyền và Khai Dương,
thì Quan Thiên Uyển chỉ còn sót lại cương thi mắt xanh. Đêm tối trăng sáng sao
thưa lại có một vị khách đến thăm Quan Thiên Uyển.
Cương thi mắt xanh nằm trong quan tài cũng cảm
giác được hơi thở của kẻ này. Nó cảnh giác ngồi dậy, bên ngoài nhà gỗ đã có
tiếng nói vang lên "Minh Vương Đồ Tô bái kiến tân đại thủy tổ cương
thi."
Cương thi mắt xanh chưa từng nghe đến cái tên Đồ
Tô này, nhưng nó biết Minh Vương -- Bởi vì bị nhiễm trọc khí của địa phủ, nên
Đồ Tô cũng bị thần giới đuổi đến ma giới hoang vu. Có lẽ hắn cũng lẻn trốn ra
khi Bạt phá cấm chế của ma giới. Nên hắn biết rõ ràng vô cùng chuyện giữa Bạt
và Mắt Xanh.
Cương thi mắt xanh không muốn giao thiệp với hắn.
Trong lý tưởng của nó vẫn cho rằng mình là một con cương thi mặc dù không được
tốt lắm. Nhưng cũng không phải kẻ hư hỏng, không nên làm bạn với yêu ma. Tựa
như Đồ Tô hiểu thấu tâm tư của nó "Đừng vội cự tuyệt, dù sao sự phiền não
và khát vọng của tôi và cậu cũng giống nhau."
Cương thi mắt xanh mở cửa nhà gỗ, Minh Vương mặc
y phục và đội nón đen từ trên xuống dưới, nửa gương mặt cũng bị mũ che kín. Đôi
mắt như hai động sâu, hai tay lộ ra bên ngoài cũng chỉ còn xương trắng. Hắn bị
giam ở trong ma giới quá lâu nên cũng đã biến thành một đống xương khô.
Cương thi mắt xanh lại nghĩ không ra -- Rõ ràng
đều ở ma giới, tại sao Minh Vương lại gầy thành một bộ xương còn Nữ Bạt lại mập
như một cái thùng nước?????
"Đừng tò mò, thủy tổ cương thi" Tiếng
nói của Minh Vương Đồ Tô vang vọng từ bốn phương tám hướng. Hắn khẽ nâng bàn
tay xương xẩu của mình ra, dưới ánh trăng càng thêm vẻ thảm đạm "Cậu cũng
sẽ nhanh chóng bị bọn người thần giới đuổi đến ma giới thôi. Khi đó cậu sẽ
chẳng khác gì tôi bây giờ. Mà so ra tôi còn may mắn hơn cậu, bởi vì chủng tộc
của tôi sẽ được địa phủ thu nhận luân hồi. Còn chủng tộc của cậu lại ngoài tam
giới ngũ hành, vĩnh viễn không được thần giới thừa nhận sự tồn tại."
Thấy cương thi mắt xanh cũng không nói gì, Đồ Tô
tiếp tục kích động "Còn người phụ nữ cậu yêu mến, tuổi thọ của loài người
như hoa quỳnh sớm mai, cậu chịu được với việc chia xa với cô ta hay sao?"
Mãi cho đến canh tư, Xảo Nhi mới dẫn bọn cương
thi tiểu yêu về. Mắt Xanh nằm trong quan tài, cũng không để ý đến cô. Xảo Nhi
tò mò chọc chọc nó, nó vẫn nằm úp không nhúc nhích. Xảo Nhi vừa buồn cười vừa
giận dỗi "Anh cứ nằm thế này không khó chịu sao?"
Cương thi mắt xanh không nói lời nào, Xảo Nhi
cương quyết quay nó lại, dán mặt lên ngực nó "Anh sao vậy?"
Một hồi lâu nó mới ra vẻ giận dỗi nói "Em
không thấy anh đang tức giận sao?"
Xảo Nhi nhào vào lòng nó cười đến cả người run
rẩy. Một hồi lâu mới cạ cạ chiếc cằm của nó "Anh giận chuyện gì mà cả tối
không chịu đi ra ngoài làm việc chỉ lười biếng trong này?"
Bận rộn cả đêm khiến cô mệt mỏi lập túc rúc vào
ngực nó ngủ thiếp đi.
Cương thi mắt xanh đợi một lúc lâu mới mở mắt
nhìn cô đang ngủ say. Nó đưa tay cẩn thận chọc chọc mới phát hiện cô đã ngủ mất
rồi. Cho nên hơi buồn bực -- Tại sao không thể ầm ĩ được vậy?
Tối hôm sau, cương thi mắt xanh ngồi trên núi một
mình. Quỷ Xa vô cùng lo sợ đứng trước mặt nó "Lão đại, anh tìm tôi
à?"
Mắt của cương thi mắt xanh tối lại, Quỷ Xa lập
tức quỳ xuống đất, chín đầu đều cầu xin tha thứ "Lão đại tôi bị oan. Tối
hôm qua tôi không có nhìn lén anh và Xảo Nhi ngủ. Tối hôm trước không có nhìn
lén anh tắm. Hôm trước nữa cũng không có ăn vụn canh cá của Xảo Nhi. Trước
trước nữa càng không có nói xấu anh. Hôm nay lúc anh sai tôi đi mua bánh bao
càng không có đánh rơi bánh bao xuống đất. Hu hu hu lão đại xin tin tưởng tôi,
tôi vô tội..."
Cương thi