Snack's 1967
Người Yêu Ơi, Đi Nào!

Người Yêu Ơi, Đi Nào!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325993

Bình chọn: 8.00/10/599 lượt.

gáy cả người nhanh chóng bước đi.

Vừa ra khỏi Quan Thiên Uyển, hắn nhìn thấy rất

nhiều cương thi đang học, chỉ đếm sơ sơ đã gần hai trăm con, mỗi con đều tỏa ra

mùi hương thơm ngát. Hắn xoa xoa tay lại muốn nói chuyện tâm tình với Xảo Nhi

"Thí chủ Cống Hề, Tây Thiên rất lạnh, gần đây Như Lại lại không sát giới

khiến ruồi nhặng bay tứ tung nhưng lại không cho đánh. Thí chủ có thể tặng bần

tăng một con cương thi để bắt ruồi nhặng không?"

Xảo Nhi hơi tựa vào người cương thi mắt xanh,

cười cong cong đôi mắt "Tốt thôi, Bồ Tát đi bắt đi, bắt được con nào thì

ôm con đó đi."

Quan Thế Âm nghe thế liền mừng rỡ tiến lên định

bắt lấy một con. Như có sự lường trước, bọn cương thi thấy hắn hăng hái tiến

đến lại lập tức chạy tán đi, toàn bộ nhảy vào trong biển trốn thật xa.

Quan Thế Âm cố gắng vùng vẫy trong biển hai lần,

rốt cuộc vô cùng sầu não đi lên bờ. Xảo Nhi trêu ghẹo hắn "Không phải ai

cũng bảo rằng Nam Hải Quan Âm sao? Bồ Tát lại không biết bơi à?"

Vẻ mặt Quan Thế Âm nặng nề "Hiểu biết nửa vời,

thí chủ nghe nói Nam Hải Quan Âm, chẳng lẽ không nghe nói toàn bộ câu chính là

Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát sao..."

Sau khi Quan Thế Âm rời đi, Quan Thiên Uyển lại

khôi phục sự yên tĩnh thường ngày. Xảo Nhi vẫn dẫn chúng cương thi tiểu yêu đi

xây cầu làm đường ở vùng lân cận. Đảo mắt đã đến tháng năm, thị trấn nhỏ phương

nam nằm ven biển luôn có lượng mưa đầy đủ xưa nay. Duy chỉ có năm nay từ đông

đến hết xuân cũng không có giọt mưa nào.

Nướt ngọt tại biển vốn ít ỏi, nhưng khô hạn kéo

dài khiến dân chúng khủng hoảng. Trên trấn mời rất nhiều pháp sư đến cầu mưa

nhưng đều không có hiệu quả.

Khí trời càng thêm nóng bức, mới vào tháng năm

như đã giữa hè. Xảo Nhi dẫn một đám cương thi đi đào giếng, một số khác thì đi

lấy nước ở chỗ xa đưa đến nhà cho thôn dân. Mặc dù có thể đảm bảo nước trong ăn

uống nhưng nước tưới hoa màu, gia súc thì không cách nào cung cấp được.

Xảo Nhi đành phái bọn tiểu yêu tôm cua xuống biển

hỏi thăm. Có đôi khi Long Vương cũng quản việc làm mưa. Bọn tôm cua lại né

tránh ậm ừ hồi lâu bị cô cáu kỉnh gắt lên mới chịu nói "Long Vương nói

linh khí trong khuôn viên trăm dặm gần đâu đều bị tà khí nuốt sạch, nên không

đủ linh lực để làm mưa cho vùng đất này."

Xảo Nhi lại càng kỳ quái "Tà linh phương nào

lại có thể thoát khỏi tai mắt của Quan Thiên Uyển và Thúy Vi Sơn hút hét tất cả

linh khí trong khuôn viên trăm dặm được?"

Tiểu yêu tôm chỉ biết á khẩu để lại một câu nói

rồi chạy biến đi như một làn khói "Long Vương nói Bạt là hạn quỷ, hạn quỷ

càng đông thì linh khí càng giảm."

Phàn Thiếu Hoàng ngồi trong trận còn Xảo Nhi nấn

ná đứng trước tận một lúc lâu. Hắn đợi cô hỏi nhưng cô lại chẳng hỏi gì.

Đạo trưởng Hách gia dạy học xong, đám cương thi

và tôm cua đi đến vùng lân cận lấy nước ngọt cho người dân để đảm bảo việc mỗi

gia đình đều có dư nước dùng theo sự căn dặn của Xảo Nhi. Cư dân gần đó cũng

biết chúng không phải là người phàm nhưng phần lớn họ vẫn đội ơn chúng. Dạo gần

đây, thiện nam tín nữ đến Quan Thiên Uyển cầu mưa ngày càng nhiều. Trước cửa

Quan Thiên Uyển lại khôi phục cảnh ngựa xe như nước ngày xưa.

Nhưng mưa vẫn không thể cầu được. Trong lòng Xảo

Nhi biết rất rõ, bốn con bạt và một thủy tổ cương thi của Quan Thiên Uyển chỉ

cần còn ở đây thì khô hạn sẽ kéo dài.

Loài người có một câu tục ngữ là "đất lành chim

đậu". Linh khí thật ra chính là sức sống của vạn vật trong trời đất, liên

quan đến tuổi thọ của con người tại vùng đất. Linh khí mạnh thì đất màu mỡ,

bách tính yên ổn sung túc. Linh khí kém thì đất đai cằn cỗi, cư dân nghèo nàn

dễ sinh bệnh tật và tai họa.

Phàn Thiếu Cảnh cũng không nghĩ cách đối phó Quan

Thiên Uyển. Có lẽ hắn đã có tính toán ngầm với Phàn Thiếu Hoàng. Một khi cương

thi mắt xanh sống lâu dài ở nhân gian, tất nhiên sẽ có biến cố. Cứ kéo dài như

thế thì sự vận hành của thiên đạo bị cản trở, ngay cả thần giới không xuất thủ

cũng không được.

Xảo Nhi ngồi trên núi đá trước trận thật lâu,

nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể để Mắt Xanh mang theo bốn con bạt đến vùng

biển khác sinh sống hoặc là đi du lịch khắp nơi. Thiên hạ này rất lớn, những

linh khí bị hút cũng sẽ từ từ khôi phục. Trong tương lai nhiều năm sau số linh

khí bị bọn chúng hấp thu không biết sẽ mang đến biết bao nhiêu ảnh hưởng cho

loài người nữa.

Nhưng sau khi Mắt Xanh hút hết máu của Bạt thì

gần như cũng thuộc về Hỏa, tương khắc với ngũ hành của đại dương. Tuy tu luyện

dưới đáy biển cũng có tiến triển, nhưng nếu sống lâu thì rõ ràng là việc không

thể.

Cương thi mắt xanh cũng không vui vì việc này.

Bên trong nhà gỗ, nó nằm bên cạnh Xảo Nhi nói thế nào cũng không chịu đi. Những

lời hay ý đẹp Xảo Nhi cũng nói một loạt, đạo lý cũng chất đầy cả xe nhưng nó

vẫn không buồn để ý. Càng về sau Xảo Nhi cũng không chịu nổi quay mặt nó nhìn

thẳng vào mình "Anh có nghe thấy em đang nói gì hay không?"

Lúc này nó mới hầm hừ nói "Bắt đầu từ hôm

nay anh sẽ sống ở đây không đi đâu hết."

Xảo Nhi cũng gục xuống theo nó, khẽ khàng vỗ về

"Vậy chúng ta đi du lịch kh