Polaroid
Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324562

Bình chọn: 8.5.00/10/456 lượt.

g Uông lưỡng tình tương duyệt lại bị người thứ ba phá đám, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy ghê tởm....

Nếu bây giờ có thể liên lạc được với Uông Uông, cô nhất định không nói hai

lời liền gọi điện thoại cho Uông Uông, nhưng nghĩ thế nào cũng không

được, thân thể kia bây giờ là Cố Ngôn Chi.

Cho dù cô có gan lớn

tới đâu cũng không dám đi hỏi Cố Ngôn Chi, ngộ nhỡ không phải Cố Ngôn

Chi thì sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thế nào đây?

Làm cho lòng của cô trở nên hoang mang....

Cô cũng kiên nhẫn chờ, nghĩ tới lúc Uông Uông tới tìm mình, mặc kệ như thế nào cô cũng muốn nói cho rõ ràng.

Kết quả là cô vẫn nhẫn nại lấy đợi đến buổi tối, đừng nói Uông Uông, ngay

cả Cố Ngôn Chi mỗi ngày đều liên lạc với cô cũng chả có tí tin tức nào.

Vương An An cũng rất buồn bực, nếu như là thường ngày thì cô sẽ điện cho Cố

Ngôn Chi hỏi thăm một tiếng, nhưng bây giờ cô thật sự là cô không dám

nghe giọng nói của anh....

Ngược lại mẹ cô thấy vẻ mặt là lạ của

con gái, Cố Ngôn Chi lại không gọi điện thoại tới, còn tưởng rằng hai

người đã cãi nhau, còn ra mặt nói thay Uông Uông: "An An, đừng nói là

con cãi nhau với tiểu Cố à... Tiểu Cố không có lỗi, gia nghiệp lớn như

vậy, còn là người được cưng chiều, nhiều lần tới nhà chúng ta cũng chủ

động nấu cơm rửa bát, ngay cả một vỏ quýt con cũng không lột cho người

ta, cho nên con cũng phải biết tình hình, có biết không.... Cha mẹ ăn

cơm còn nhiều hơn so với con, chúng ta nhìn ra đứa nhỏ đó thật sự rất

thích con, coi con như là quả tim mà yêu thương.... Con cũng không thể

làm cho người ta chạy mất, nếu không con sẽ hối hận...."

Trong

lòng Vương An An hoảng sợ, gật đầu lia lịa đồng ý, sau đó rất nhanh trốn vào phòng ngủ, nằm không nhúc nhích, trong đầu không ngừng hiện lên

những hình ảnh của tối hôm qua....

Biết rõ ràng không nên nghĩ,

suy nghĩ cũng chỉ thêm phiền não, nhưng cô vẫn làm khổ chính mình mà

nghĩ lại, nỗ lực nghỉ coi rốt cuộc đó là ai....

Nhưng căn phòng đó quá tối, cô căn bản không thấy được mặt của đối phương, cũng không có thấy biểu cảm của đối phương....

Vương An An nhịn được một ngày, thì không thể chịu được nữa, ngày thứ hai đã vội vàng gọi cho Cố Ngôn Chi.

Cô không có can đảm hỏi Cố Ngôn Chi chuyện đêm đó , chỉ ấp úng hỏi chuyện

của Uông Uông, cô nghĩ rồi, có thể hỏi Uông Uông thử coi sao.

Nghe cách nói chuyện của Cố Ngôn Chi thì có vẻ rất bận rộn, khách khí với cô mấy câu thì lập tức cúp điện thoại.

Vương An An chán gần chết rồi, còn bị mọi người trong nhà làm cho phát điên,

mẹ cô đánh cô bảo không cho phụ lòng của Cố Ngôn Chi.

Lời này cô nghe cảm thấy rất khó chịu, trong lòng cô còn không biết Cố Ngôn Chi là người như thế nào....

Cô vốn dĩ chỉ nghi ngờ thôi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Cố Ngôn Chi, cô càng nghĩ càng cảm thấy Cố Ngôn Chi giống như là làm việc trái với

lương tâm, dáng vẻ không dám lộ diện.

Bên ngoài trời lạnh, tuyết vừa mới rơi, cô mặc thêm một cái áo lông rồi đi ra ngoài giải sầu.

Cũng không có chỗ nào để đi, với lại gần đây ở gần chợ bán toàn đồ ăn lạnh

vì vậy cô quyết định đi mua sắm, muốn đến siêu thị chọn một ít đồ.

Kì kèo mè nheo ở siêu thị mua một chút rau cải, đồng thời cô cũng chọn cho mình một chút đồ ăn vặt, kể từ sau khi ngã bệnh, cô không được phép ăn

linh tinh, bây giờ lại gặp chuyện buồn phiền, đồng thời cô cũng muốn làm chút gì đó để giải sầu.

Lúc về tới nhà, cửa còn chưa có mở thì

mẹ cô đã từ trong nhà đi ra đoán, sau đó thì kéo cô tới phòng khách,

dáng vẻ dường như muốn ăn thịt cô.

Cô không biết mình là làm sai cái gì, chẳng lẽ nghi ngờ cô đi ra ngoài quá lâu?

Trong lúc cô đang cảm thấy khó hiểu thì đã nhìn thấy trên bàn trà chất đầy đồ đạc, nào là rượu, thuốc lá, còn có mấy loại thuốc bổ cao cấp nữa ....

Còn có hoa tươi, trái cây....

Cô còn chưa mở miệng hỏi thì mẹ cô

đã giáo huấn cô tới tấp: "Đứa nhỏ này, chỉ có một chút chuyện nhỏ mà bắt tiểu Cố chạy tới tận nhà xin lỗi con, còn nữa con có nghèo khổ gì đâu,

con thích chiếc nhẫn thì cứ nói.... Còn e ngại Cố Ngôn Chi không mua đồ

tốt cho con sao...."

Lời nói của mẹ cô làm cho Vương An An ngẩng cả người ra, chiếc nhẫn ở đâu ra....

Hơn nữa Cố Ngôn Chi đã tới sao?

Sao có thể trùng hợp vậy chứ, cô vừa ra khỏi cửa thì Cố Ngôn Chi đã chạy

tới nhà cô, đừng nói là anh ta cố tình tìm người theo dõi cô à?

Cố ý chọn lúc cô không có ở nhà mới chạy tới!

Tâm trạng của cô buồn bực nhưng mà ba cô thì mặt mày lại hớn hở, vừa ngăn

cản mẹ cô vừa nói với Vương An An: "Được rồi, đừng nói con bé nữa, An An mau tới đây."

Ông vẫy vẫy tay bảo Vương An An tới cạnh mình, ba

của Vương An thuộc về dạng người chịu cực chịu khó, trầm mặc ít nói,

bình thường lúc bị mẹ cô bắt nạt luôn tỏa ra im lặng, Vương An An chưa

từng thấy ba cô vui vẻ như vậy bao giờ.

Cô chỉ thấy ba cô rất trịnh trọng cầm lên một cái hộp trang sức rồi mở ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn có hình dáng rất đặc biệt, kim cương tuy không

lớn, nhưng lại rất sáng, khi mở ra ánh sáng của viên kim cương cũng sáng lên theo, mặc kệ là ánh đèn sáng cỡ nào, nhưng viên kim cương cũng tỏa

sáng lấp lánh.