
thoải mái.... Oa, vừa nghĩ tới liền cảm thấy thật hạnh phúc...."
Uông Uông rất thân mật dựa và trán của cô mà nghe, mặc kệ cô nói gì, Uông Uông đều đồng ý hết.
Vương An An có uống chút rượu, nên bất tri bất giác mà ngủ mất, cho đến nửa
đêm, cô mơ mơ màng màng cảm thấy có người vuốt ve cô.
Sau một lúc lâu cô mới nhớ tới chắc hẳn là Uông Uông làm....
Cô có chút ngượng ngùng, Uông Uông vuốt ve chỗ đó thật là làm cho người ta có chút lúng túng, cô uốn éo cơ thể cảm thấy khó chịu, nhưng Uông Uông
không chịu ngừng tay, ngược lại còn thò tay vào trong áo ngủ của cô.
Cô lẩm bẩm la một tiếng, nghĩ vậy thì Uông Uông sẽ ngừng lại, nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó thì làm cho cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn biết mất.
Uông Uông không hề ngừng lại , ngược lại còn đè cô xuống.
Vốn dĩ cô chỉ nằm có nữa người, lúc này bị Uông Uông đè lại, lưng đều hướng về phía của Uông Uông.
Cô thật bất ngờ, nhớ tới việc muốn quay đầu lại nhìn Uông Uông, nhưng Uông Uông đè cô quá chặt, làm cho cô không nhúc nhích được, cùng lúc đó Uông Uông đã cởi quần áo của cô ra....
Cả gương mặt của cô đều đỏ ửng lên, không hiểu sau Uông Uông trước giờ luôn tỉ mỉ chăm sóc cô, tại sao đột nhiên lại biến thành sắc lang vậy chứ, đối với chuyện này mặc dù cô đã sớm tuyệt vọng....Nhưng vẫn có chút bị giật mình....
Hơn nữa
động tác của Uông Uông quá thô lỗ, cảm giác khó chịu của lần trước vẫn
còn.... Lần này vuốt ve với lại khoảng cách tiếp xúc quá gần, làm cho cô rất khẩn trương, đến nổi cả người đều cứng ngắc.
Uông Uông càng ngày lại càng vội vàng, hô hấp dồn dập phả vào tai của cô.
Cô lúng túng nhắm mắt lại, không nhúc nhích để mặc cho Uông Uông làm càng, nhịp tim cũng càng đập càng nhanh.
Sau khi hôn môi đến mức không thở nổi thì chuyển sang vuốt ve, Vương An An
cũng cảm thấy, cả người của cô đều trở nên mềm nhũn rồi, lại còn phải
làm mấy động tác đó nữa, cô khó chịu uốn éo, điều khó chịu nhất là cô
không thể nhìn thấy được mặt của Uông Uông, điều này càng làm cho cô
khẩn trương hơn.
Cô rầu rĩ thì thầm một tiếng: "Uông Uông...."
Nhưng rất nhanh sau đó cô không còn phát ra được âm thanh nào nữa, cảm giác khi vật đó tiến vào làm cho cô đau đến run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Uông Uông không dịu dàng với cô, gần như là xông thẳng vào.
Cô đau đến mức nằm dài trên giường, nhưng rất nhanh cô liền bị ôm ngang
hông, liên tiếp thay đổi nhiều tư thế, không ngừng xâm nhập vào ....
Mặc dù Uông Uông vẫn có hôn cô sau lưng của cô, nhưng cô vẫn không cảm thấy thoải mái.
Giống như là bị người khác tra tấn, Vương An An cảm thấy thân thể đau vô
cùng, giữa chừng có mấy lần cô đều cho là mình ngất đi rồi.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Uông Uông lăn qua lăn lại làm cho cô tỉnh lại.
Cô không biết Uông Uông làm bao lâu, cô cũng không nhớ rõ mình ngủ như thế nào, cuối cùng chỉ nhớ là mình kiệt sức, còn bị Uông Uông lật người lại hôn môi....
Ngày thứ hai lúc Vương An An tỉnh lại lần nữa thì Uông Uông đã sớm đi khỏi rồi.
Eo mỏi lưng đau, quả thật là đứng dậy không nổi, cộng thêm chỗ đó còn rất đau nữa.
Cô rầu rỉ bức tóc, những gì cô tưởng tượng vào đêm đầu tiên hoàn toàn
không giống nhau, cô thật không rõ Uông Uông là người thế nào, rõ ràng
trước đó rất dịu dàng, cảm giác vô cùng tốt, nhưng sau tới cuối cùng lại biến thành sắc ma vậy?
Cô buồn bực hít sâu mấy hơi, đang muốn lục lọi tìm áo ngủ thì ánh mắt rơi vào một tờ giấy để ở đầu giường.
Tờ giấy này là giấy khách sạn dùng cho khách ghi chép, nội dung cũng không có gì lạ, đơn giản là nói cho cô một tiếng để biết anh đã đi, sẽ có
nhân viên phục vụ đưa bữa ăn tới.
Nhưng chữ viết đơn giản lưu loát này lại làm cho cô tỉnh táo lại, đầu cô toàn là tiếng nổ ong ong! !
Cô há hốc mồm, không dám xác định vội cầm tới giấy kia lên nhìn, cô đã từng nhìn thấy chữ viết của Uông Uông....
Cái này.... Là chữ viết của Cố Ngôn Chi....
Cố Ngôn Chi.... Cố Ngôn Chi....
Đột nhiên cô cảm thấy không thoải mái, trong đầu không ngừng loé lên cảnh vào tối hôm qua....
Da thịt kề nhau, còn có những động tác kia, lúc mà cô muốn xoay người lại
thì bị cánh tay của đối phương hung hăng đè xuống, chuyện đó cùng với
cách làm, dùng một tay đè cánh tay của cô lại, không ngừng đi vào....
Mặc kệ cô cầu xin tha thứ năn nỉ thế nào, nói với Uông Uông đừng mà.... đừng mà, nhưng anh vẫn như cũ tiếp tục....
Cái loại cử chỉ đó không phải là việc làm của Uông Uông....
Tim của cô đập dữ dội, tay chân đều lạnh như băng, nhưng lại cảm thấy là
mình nghĩ quá nhiều, Cố Ngôn Chi làm sao có thể làm loại chuyện như vậy
được chứ?
Chỉ cần nhớ tới Cố Ngôn Chi, là cô có thể nghĩ tới
khuôn mặt luôn bình yên không có sóng gió, coi như đối phương có chút
khinh thường cô, nhưng.... Cố Ngôn Chi có đói bụng cũng sẽ không ăn
quàng, mà còn ăn vào nữa đêm canh ba nữa chứ?
Nhưng cảm giác kia thì không đúng lắm....
Cô không tin Uông Uông sẽ làm như vậy, đến bữa sáng cô cũng không dám ăn, liền vội vội vàng vàng mặc quần áo vào chạy về nhà.
Sau khi về tới nhà cả hai chân của cô đều mềm nhũn, cả người càng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Không hiểu mình và Uôn