XtGem Forum catalog
Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324785

Bình chọn: 8.00/10/478 lượt.

An An có thể lây bệnh,

chỉ cần thấy được khuôn mặt tươi cười của cô, thì bao nhiêu lo lắng

trong lòng anh đều tan biến hết.

Sau khi thời tiết trở nên ấm áp, thì hai người họ cùng nhau rèn luyện thân thể với mấy người già trong tiểu khu.

Hôm đó lúc Vương An An đang đi bộ, thì gặp phải mấy bà cụ cao tuổi, họ chủ

động trò chuyện với cô: "Ủa, cháu là người sống ở lầu ba phải không?"

Vương An An buồn bực gật đầu một cái, một người trong đó thần bí hỏi cô: "Vậy cháu có quan hệ gì với nhà đầu tư kia?”

"Nhà đầu tư?" Vương An An có chút hồ đồ, vội giải thích: "Dạ cháu thuê nhà ở thôi."

Vừa dứt lời, thì sắc mặt của mấy bà cụ thay đổi liên tục, nhanh nhắc nhở

cô: "Ôi trời, căn nhà của cháu đang ở đã sớm bị người khác thu mua rồi,

năm trước từng có người mua, quy ra tiền nhưng không được sau đó lại đổi ngang hàng với diện tích, có một nhà nghe nói không muốn dọn đi, cuối

cùng nhà đầu tư lại bỏ ra không ít tiền sau đó mới ổn thỏa.... Mấy người chúng tôi đều sống ở lầu cao.... Tôi sống ở lầu số bảy, sống ở cao ốc

thật khó khăn, đều bị ánh mặt trời chíu vào...."

"Đúng vậy đó...." Mấy bà cụ kia cũng nhao nhao cho ý kiến.

Vương An An buồn bực, cô sống ở căn hộ đó đã lâu rồi, sống cũng rất thoải mái, cũng không nghĩ giữa chừng lại có sơ sót gì.

Mấy bà cụ kia lại tiếp tục dặn dò cô: "Nếu như cháu thuê thì nên hỏi rõ ràng, chứ không thôi tới lúc đó lại bị lừa."

Vương An An ‘ồ’ một tiếng, thảo nào cô luôn cảm thấy tầng lầu đó có điểm lạ,

bởi vì sống ở đây lâu như vậy mà chưa từng thấy hàng xóm nào, cả hành

lang cũng vô cùng yên tĩnh.

Lúc Cố Ngôn Chi trở về thì cô mới lo lắng hỏi anh.

Kết quả một chút kinh ngạc Cố Ngôn Chi cũng không có, vẻ mặt nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.

Lúc này Vương An An mới buồn bực, không thể nào, chẳng lẽ Cố Ngôn Chi chỉ vì muốn cô ở thoải mái mà mua cả tòa lầu này sao?

Cô vội vàng dùng tay gãi nách anh nói: "Chơi bời phá của!! Có phải anh có chuyện gì giấu em hay không?"

Cố Ngôn Chi sợ Vương An An dùng sức quá nhiều, một lát nữa sẽ bị khó thở,

nên lập tức giơ tay đầu hàng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, bế cô đặt lên bàn ăn, để cho cô ngồi ở phía trên rồi ôm lấy cô.

Vương An An thở hổn hển, cô cảm thấy khó hiểu, nếu đã mua thì sao còn để cô ở căn hộ nhỏ như vậy.

Nhưng rất nhanh cô đã hiểu rõ điều Cố Ngôn Chi muốn, người này dự tính muốn

gần gũi cô nhiều hơn, cho nên mới chọn một căn hộ nhỏ như vậy.

Cô ôm chặt cổ Cố Ngôn Chi cười nói: "Anh thật là, tại sao lại để tâm nhiều chuyện như vậy chứ."

Cố Ngôn Chi không có lên tiếng, chỉ hôn nhẹ vào môi của cô.

Sắc mặt Vương An An tái nhợt, chỉ cần làm hành động gì quá sức thì sẽ không ngừng thở hổn hển, anh cố gắng chăm sóc cô, nhưng chung quy thân thể

của Vương An An không có tiến triển gì hết.

Họ bây giờ đã gắn bó

hơn trước. Thời gian ân ái cũng giảm đi nhiều, mặc kệ anh kiềm chế tới

cỡ nào, nhưng khi ân ái với cô thì anh sẽ không chịu được mà trở nên mất không chế, cái loại điên cuồng đó làm cho người ta cảm thấy hít thở

không thông, anh biết rõ dục vọng của mình mãnh liệt đến đâu, bây giờ An An đã không chịu nổi....

Anh vùi đầu ở trước ngực Vương An An, nghe tiếng tim đập của cô có thể làm cho anh trở nên bình tĩnh lại.

Quá trình trị liệu vẫn tiếp tục như cũ, một lần tới bệnh việc điều trị Vương An An tình cờ gặp được Diệp Song.

Kể từ sau khi cô bị bệnh thì rất ít khi liên lạc vói Diệp Song.

Diệp Song dẫn người già trong nhà tới đây kiểm tra sức khỏe, khi nhìn thấy

sắc mặt của Vương An An thì anh liền bị dọa sợ, sắc mặt của Vương An An

rất nhìn rất khó coi, hơn nữa cô còn đi ra từ khoa ngoại.

Anh còn tưởng rằng là cha mẹ của Vương An An có chuyện gì, nhanh chóng hỏi thăm cô.

Bây giờ thì Vương An An đã sớm bình thản trước mọi chuyện, sau khi bị Diệp Song hỏi thăm cô cũng nói ra hết mọi chuyện.

Diệp Song đứng đó cả nữa ngày cũng không lên tiếng.

Bọn họ là bạn bè đã nhiều năm, Vương An An cũng không muốn làm cho anh lo

lắng, cho nên cô cũng kiên cường nói: "Mình không sao, cậu xem mình trị

bệnh bằng hóa chất cũng rất thuận lợi mà."

Trong lúc hai người

đang tán gẫu với nhau thì Cố Ngôn Chi cũng đã nói chuyện xong với bác sĩ trị liệu cho Vương An An, vừa mới tới đại sảnh thì đã nhìn thấy Vương

An An đang nói chuyện với ai đó.

Lúc đi tới còn nghe thấy cô đang an ủi người kia

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Ngôn Chi gặp mặt Diệp Song, nhưng sau mấy lần đối mặt giới thiệu thì đây mới chính là lần đầu tiên bắt tay nhau.

Vương An An mơ hồ cảm thấy thái độ mà Cố Ngôn Chi đối đãi với Diệp Song vô

cùng khách sáo, không giống như đối đãi với các bạn bè khác, hình như có mang theo một chút địch ý.

Cho nên sao khi chào tạm biệt Diệp Song thì Vương An An mới cười hỏi Cố Ngôn Chi, có phải anh đang ghen hay không?

Cố Ngôn Chi là người trầm ổn vậy mà lại đỏ mặt, Vương An An thân mật kéo

cánh tay của Anh, ngước cổ nhỏ giọng, có chút ngượng ngùng nói: "Ngôn

chi, anh phải nhớ rõ…, em yêu anh nhất."

Cố Ngôn Chi không có trả lời, chỉ là khóe miệng hơi cong lên, nhẹ nhàng ôm hông của cô, kéo cô vào lòng của mình.

Sau khi Diệp Song biết