
i để vỏ trái cây
xuống lúc cô đang định chuẩn bị giúp đỡ người lớn trong nhà, thì chị họ
của cô lại tinh mắt nhìn thấy cái túi màu lam nhỏ cô mang theo. Dáng vẻ
cũng không còn tốt nữa, trông thật quê mùa, vừa nhìn thì đã biết không
phải là hàng hiệu.
Không ngờ chị họ của cô còn hỏi ngược lại: "Năm mới mà em lại cầm cái túi quê mùa vậy sao?"
Vương An An cũng không để ý, gần đây khi ra khỏi nhà cô đều mang nó theo, chủ yếu là mỗi lần ra cửa, mặc kệ cô lấy cái gì Cố Ngôn Chi cũng sẽ giúp
cô, dần dần cô cũng cảm thấy xấu hổ với cái túi này, còn bắt Cố Ngôn Chi chửng chạc như vậy lại cầm theo một cái túi vô cùng nữ tính.
Thật ra thì lần này cũng không cần uống nhiều thuốc, nhưng cô sợ rơi mất, cho nên mới cầm theo cái túi này.
Ngược lại chị họ của cô không nói hai lời liền từ trong tủ cầm ra một cái
túi, đưa cho cô, hả hê khoe khoang: "Em nhìn một chút đi, đây chính là
quà mà anh rể họ của em mới mua tặng cho chị đó là hàng của LV, hơn hai
vạn đó, em sờ thử mà xem, rất chất lượng, so với hàng bình thường không
hề giống nhau...."
Từ lúc Vương An An và hai người Cố Ngôn Chi,
Uông Uông ở chung một chỗ với nhau, chỉ có nhiều nhất là một sợ dây
chuyền nhựa lòng chiếc nhẫn cưới vào, có một lần đi bệnh viện kiểm tra
Cố Ngôn Chi thấy gần đó có một tiệm trang sức nên mua cho cô một chiếc
nhẫn bạch kim đơn giản.
Còn những quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng gì đó, đúng thật là Cố Ngôn Chi không có mua cho cô.
Trái lại anh biết cô sợ lạnh nên không biết từ đâu lấy được một cái áo lông chồn không có nhãn hiệu khoác vào cho cô.
Cảm giác sờ vào rất đã, bởi vì vật này cảm giác quá tốt nên cô cũng cố ý hỏi một câu.
Cố Ngôn Chi cũng không nói tỉ mỉ.
Chỉ là cô mặc không tới hai ngày thì đã cảm thấy kỳ cục, chủ yếu là vừa
nghĩ tới vật nhỏ đầy lông lá bị người khác lột da làm quần áo, cô liền
cảm bản thân mình đang tạo nghiệp.
Vì chuyện này mà Cố Ngôn Chi còn cười cô, nói cô mặc đồ da thì sẽ không cần chú ý gì nữa.
Cuối cùng cái áo đó vẫn bị cất đi, ngược lại Cố Ngôn Chi cũng không có nói
gì, cứ vì vậy mà sau này cô cảm thấy không thích thì anh cũng sẽ không
ép buộc cô.
Bây giờ chị họ của cô cho cô nhìn cái túi, cô cũng khách sáo cười khen vài câu.
Chị họ của cô cũng không phải không khỏi khoa trương hỏi cô, tại sao Cố
Ngôn Chi có nhiều tiền như vậy mà đến một cái túi cũng không chịu mua
cho cô.
Mặc dù là câu nghi vấn như chẳng khác gì một câu hỏi, dù
sao thì nghĩ như thế nào đi nữa thì Vương An An cũng không giống loại
người có thể có tên trong bảng danh sách người giàu, tuy nói dáng dấp
của Vương An An không khó nhìn, tính cách thì bình thường, dáng vẻ không có tâm kế gì, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng.
Cung phản xạ của Vương An An khá chậm, không phát hiện ra sự châm chọc của chị
mình, đầu thời cũng đang khoác lác là mình giàu có, cô thoải mái trả
lời: "À, em không có hứng thú với mấy thứ này."
Đúng lúc này Cố Ngôn Chi đi vào, chỉ là anh vừa vào tới cửa chính thì liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Vương An An cảm thấy vô cùng rõ ràng, mới vừa rồi thái độ của chị họ cô còn
rất kỳ lạ, nhưng mà sau khi nhìn thấy Cố Ngôn Chi thì nét mặt trong nháy mắt lập tức thay đổi.
Vẻ mặt bình thường luôn cao ngạo nhưng ngay sau khi nhìn thấy Cố Ngôn Chi thì cũng sợ tới ngây người.
Vương An An buồn bực gãi gãi đầu, chợt phát hiện ra khi người khác nhìn Cố
Ngôn Chi như vậy, thì cô lại có tâm trạng không được vui.
Cố Ngôn Chi không phải là đống thịt kho được để ở trên bàn, làm gì mà nhìn chằm chằm như vậy.
Nhưng mà Vương An An không vui cũng sẽ không lộ ra ngoài, vì vậy cô nhanh chạy vào trong bếp, giúp trưởng bối nấu cơm.
Giữa chừng cũng thỉnh thoảng lưu ý tình hình bên ngoài, những thân thích này đúng thật là quay quanh Cố Ngôn Chi rồi.
Mấy người này bảy miệng tám lưỡi nói gì với Cố Ngôn Chi thế.
Tuy là bây giờ Cố Ngôn Chi đã hòa nhã hơn nhiều, nhưng đó là đối với cô, còn bình thường thì vô cùng nghiêm túc.
Nhưng mà lúc này Cố Ngôn Chi lại vẫn hòa nhã, bị hỏi tới cỡ nào cũng không có buồn bực.
Còn bác cả của cô thì nói chuyện không được tự nhiên, ở trước mặt Cố Ngôn
Chi nói khoác đến nước bọt văn tứ tung: "Ôi chao, các anh làm ăn phải
tạo mối quan hệ tốt với cơ quan chính phủ, con rể của bác làm ở khu XX,
đến tết không biết có bao nhiêu người muốn mời nó ăn cơm, nó đều không
chịu nể mặt.... Đúng rồi, nếu con cần nói hỗ trợ gì thì cữ tới tìm, đều
là người trong nhà mà...."
Vương An An rất sợ Cố Ngôn Chi không vui, thật may là nét mặt Cố Ngôn không có biến hóa gì, vẫn khách khí như cũ.
Ngược lại con rễ của bác cả tên là Lưu Kiến lại là người rất biết ứng xử tình hình, vừa thấy nhắc tới mình thì lập tức mời thuốc lá Cố Ngôn Chi, Cố
Ngôn Chi nhàn nhạt khoát tay nói: "Cám ơn, tôi không hút thuốc lá."
Lưu Kiến này là người rất có mắt, mẹ của Vương An An mặc dù nói lung tung,
nhưng tập đoàn Tân Vũ lai lịch ra sao bối cảnh thế anh ta làm sao không
biết, anh ta cũng vào đề hỏi thăm vài câu, nghĩ xem coi Cố Ngôn Chi này
sâu cạn cỡ nào.
Cố Ngôn Chi vẫn khách khí như cũ, lời nó