
dứt điểm, bệnh cũng không nghiêm trọng, nhưng cần nằm
viện ít ngày, phần lớn thời gian anh đều ngủ, Triệu Mai lo lắng nhìn anh ngủ li
bì không tỉnh. Những năm qua cô quen được anh chăm sóc, bây giờ đến lượt cô
chăm sóc chồng, cô không biết làm thế nào. Hơn nữa, không ngờ lại gặp anh trai
ở bệnh viện.
Anh em quá lâu không gặp, mặc dù sống cùng thành phố, nhưng Triệu Thành Tuấn
luôn từ chối gặp em gái, Chương Kiến Phi từng nhiều lần đứng ra hòa giải nhưng
vô ích.
Đây là phòng VIP, hành lang rất vắng và yên tĩnh, Triệu Thành Tuấn từ phòng
bệnh đi ra, Triệu Mai cầm cặp lồng cháo ra khỏi thang máy, hai người bất ngờ
nhìn thấy nhau, ở khoảng cách mấy mét, Triệu Mai vẫn cảm thấy người anh trai
tỏa ra hàn khí đáng sợ, ánh mắt như gai, đâm khắp người cô.
“Anh... anh cũng đến.” Triệu Mai làm mình làm mẩy với Chương Kiến Phi nhưng
trước mặt Triệu Thành Tuấn lại khác hẳn, cô từ nhỏ đã sợ anh, nói to cũng không
dám.
Triệu Thành Tuấn đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, tức đỏ mặt:
“Đúng là không biết điều, ở Penang làm loạn chưa đủ, đến đây vẫn chứng nào tật
ấy, đã không sống được với anh ta sao lúc đầu còn lấy?”
Triệu Mai cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không dám mở miệng.
“Làm loạn như thế có dễ chịu hơn không?” Triệu Thành Tuấn hỏi dồn, chứng tỏ anh
biết tình hình của cô, không gặp nhau, nhung chắc chắn anh có nguồn tin biết
mâu thuẫn giữa cô và Chương Kiến Phi. Bản thân cô cũng biết, Chương Kiến Phi
sức khỏe vốn rất tốt, đột nhiên ngã bệnh, đa phần là tại cô, không phải cô
không áy náy, bây giờ bị anh trai trách mắng, càng tủi thân, nước mắt trào ra.
“Khóc? Vẫn còn mặt mũi để khóc!” Mặt anh rắn lạnh như đá, giọng không cao,
nhưng thần sắc rất đáng sợ: “Nếu không sống được với nhau thì dứt khoát ly hôn
đi, ầm ĩ làm gì? Tôi bị cô làm mất mặt đủ rồi!”
Triệu Thành Tuấn quả thực không để đâu hết giận, từ nhỏ nuông chiều cô em, để
nó làm gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân, không hề biết chia sẻ cảm thông, mới chịu
tủi thân một chút đã cảm thấy cả thế giới nợ mình. Triệu Thành Tuấn tức giận,
cũng chẳng buồn nói nhiều, nói vài câu, lập tức bỏ đi không muốn nhìn nữa.
Vừa rồi trong phòng bệnh, Chương Kiến Phi lòng đầy bức xúc cuối cùng đã bộc lộ
tâm tư, kể với Triệu Thành Tuấn về sự bất lực của mình với cuộc hôn nhân này:
“A Tuấn, cậu cứ trách mắng, anh tự chuốc lấy, không trách ai. Có điều anh không
biết nên tiếp tục cuộc hôn nhân này thế nào, anh không thể moi gan cho Tiểu Mai
xem, nhưng không hề hài lòng với cô ấy, anh thực bụng muốn cùng cô ấy làm lại
từ đầu, nhưng Tiểu Mai không chịu, sống chết cho rằng anh ở lại Nam Ninh là vì
Mao Lệ, giải thích thế nào cô ấy cũng không nghe. A Tuấn, anh phải làm gì? Cậu
nói xem anh phải làm thế nào? Anh đã làm hết mức có thể cho Tiểu Mai, anh chưa
muốn sinh con là vì nghĩ cho sức khỏe của cô ấy, bác sĩ đã nói với anh, cô ấy
không nên có thai ngay sau khi bình phục, nếu không có thể suốt đời không thể
sinh con, anh đã nói với Tiểu Mai như vậy, nhưng cô ấy không tin...”
“Đáng đời!” Triệu Thành Tuấn chỉ nói có vậy.
“Anh đáng bị như thế, anh biết, nhưng A Tuấn, hãy nói thật với anh, nếu anh
không sống được với Tiểu Mai, cậu có càng hận anh? Anh không biết mình còn có
thể trụ được bao lâu, anh đã đến nước này...”
“Hai người ly hôn đi.” Triệu Thành Tuấn ngắt lời anh, không do dự: “Đã không
sống tiếp được thì nên chia tay cho xong, để tôi nhìn thấy khỏi bận lòng, tôi
đã biết hai người không sống được với nhau, kết thúc sớm càng sớm giải thoát!”
Chương Kiến Phi sững người: “Cậu không trách anh?”
“Tôi trách anh bao giờ? Trách anh có ích gì? Tôi còn muốn thấy hai người như
thế này!”
Chương Kiến Phi không nói gì, trở nên tư lự. Có lẽ anh đang nghĩ nên kết thúc
cuộc hôn nhân thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Mai không điên thì anh
cũng phát điên.
“Nếu anh ly hôn, lòng vẫn còn lưu luyến Mao Lệ, có thế theo đuổi cô ta, tôi
không có ý kiến gì.” Khi Triệu Thành Tuấn nói câu đó, Chương Kiến Phi quá đỗi
kinh ngạc.
Triệu Thành Tuấn lại điềm tĩnh khác thường, nói dửng dưng: “Có lẽ đó là kết cục
tốt nhất, xoay một vòng, mọi người lại trở về chỗ cũ.” Anh nhún vai: “Trái đất
tròn mà, từ đoạn cuối trở về đoạn đầu chưa hẳn là không thể.”
“A Tuấn...”
“Tôi hoàn toàn nghiêm túc.”
Có thật mình nghĩ vậy không? Trong thang máy, Triệu Thành Tuấn cũng ngạc nhiên,
bởi vì những lời anh vừa nói với Chương Kiến Phi không phải đã được chuẩn bị,
có lẽ trong tiềm thức anh từng nghĩ như thế, nhưng khi nói thẳng ra vẫn thấy
kinh ngạc. Anh thầm nghĩ, nói ra lời đó có lẽ chứng tỏ anh từ bỏ thật, cái
không thuộc về mình, gắng mãi cũng không được, giống như Tiểu Mai với Chương
Kiến Phi, con bé này dù có đưa cả tính mạng ra cũng chưa hẳn có được tình yêu
của Chương Kiến Phi. Chương Kiến Phi chiều chuộng nhẫn nhịn cô không phải vì
yêu mà vì trách nhiệm và bản tính lương thiện của anh ta, điểm này bản thân
Chương Kiến Phi cũng hiểu.
Tình cảm là thứ không thể nói rạch ròi, một sợi chỉ đỏ một đầu chỉ có thể buộc
được một người, người thừa ra nên rút lui.