
Chương Kiến Phi đột nhiên giật mạnh, ánh mắt tối sầm, giọng run run:
“Tình hình cậu ấy bây giờ... bây giờ cậu ấy thế nào?”
“Rất tồi tệ. Lần phẫu thuật sau cùng đó là giới hạn cuối cùng của cơ thể anh
ấy, một khi tái phát là ra đi, tôi vội đến đây là bởi vì tôi mất liên lạc với
anh ấy, điều này rất bất thường, trước đây mỗi khi cơ thể có vấn đề là Brant
gọi điện cho tôi nói rõ tình hình. Bởi vì bệnh viện của tôi đang tiến hành
nghiên cứu trị liệu liên quan, Brant là bệnh nhân đặc biệt, tôi cần theo dõi
sát tiến triển của bệnh để có những tư liệu mới nhất, anh ấy cũng đồng ý phối
hợp với nghiên cứu của tôi, hy vọng những người cùng mắc bệnh sớm có ngày được
giải thoát, còn tôi cũng hứa giữ bí mật, cho nên chúng tôi chưa bao giờ mất
liên lạc, cho dù cả thế giới không tìm thấy anh ấy, anh ấy vẫn cho tôi biết
mình ở đâu, đó là quy ước của chúng tôi, nhưng bây giờ tôi không tìm thấy anh
ấy. Hôm nay tôi đến đây không chỉ vì lo cho tình hình của Brant, mà còn có một
tin rất quan trọng báo cho anh ấy, qua nỗ lực chung của tôi và cơ quan nghiên
cứu Mỹ, chúng tôi đã tìm ra phương án điều trị mới, chính là dùng kỹ thuật cấy
ghép tế bào gốc dị thể, sau khi cấy ghép cơ thể sẽ xảy ra quá trình tự đào
thải, có thể trị tận gốc căn bệnh, hơn nữa tôi đã tìm được tế bào gốc tương
thích để cấy ghép cho Brant, nhưng hiện nay chúng ta không tìm thấy anh ấy, nếu
việc điều trị tiếp tục trì hoãn sẽ...”
“Sẽ thế nào?”
Henson không nói, chỉ khẽ thở dài.
Chương Kiến Phi đứng bật dậy: “Tôi đã cử người đi tìm, tôi sẽ đích thân đi!
Nhất định tìm được cậu ấy!” Nói xong anh vội vã đi ra cửa, giống như Triệu
Thành Tuấn đang đợi anh ở dưới nhà.
Peter gọi lại: “Chương tiên sinh bình tĩnh, những nơi có thể tìm chúng tôi đã
tìm cả rồi, không có dấu vết của anh ấy.” Nói rồi anh ta nhìn Chương Kiến Phi,
vẻ đắn đo: “Thực ra, tôi đã muốn nói chuyện với Chương tiên sinh từ lâu, nhưng
e ngại thân phận, lời tôi nói chưa chắc tiên sinh đã tin. Hôm nay tôi đến,
ngoài hỏi thăm tin tức Triệu tiên sinh, còn có chuyện rất quan trọng muốn nói
với ông, Triệu tiên sinh không cho tôi nói, nhưng tôi thấy vẫn nên nói thì
hơn.”
“Chuyện... chuyện gì?” Chương Kiến Phi chỉ thấy người phát run, ngay hàm dưới
cũng run lập cập, nhưng anh lập tức nhận ra đây không phải là lúc hoảng loạn,
anh nhất thiết phải bình tĩnh, nhất thiết phải bình tĩnh, anh chầm chậm ngồi
vào sofa, hít sâu một hơi, ra hiệu cho Peter: “Anh nói đi.”
Peter đăm đăm nhìn anh, ánh mắt buồn rầu: “Ông luôn hiểu lầm Triệu tiên sinh,
chuyện này ông có biết không?”
“Có... có thể có một số hiểu lầm, tôi rất áy náy tự trách mình, chuyện tai nạn
của Mao Lệ hoàn toàn không liên quan đến cậu ấy...” Chương Kiến Phi nói xong
nghẹn ngào: “Bây giờ lòng tôi rối loạn, không biết làm thế nào, không biết làm
thế nào cầu xin cậu ấy tha thứ.”
Peter thở dài: “E là điều ông biết chỉ là một góc của núi băng, Chương tiên
sinh. Sở dĩ tiên sinh hiểu lầm Triệu tiên sinh vẫn là bởi vì tiên sinh không
hiểu anh ấy lắm, có lẽ tiên sinh cho là mình rất hiểu, hai người là anh em,
nhưng Chương tiên sinh, tôi nghĩ trên đời người không hiểu anh ấy nhất e chính
là tiên sinh.”
Chương Kiến Phi sững người nhìn anh ta...
“Trước tiên nói về chuyện của tiểu thư Mao Lệ, ngay từ hồi du học ở Anh quốc,
Brant đã thích tiểu thư Mao Lệ, chuyện này ông có biết không? Anh ấy luôn giữ
ảnh Mao tiểu thư bên người, giữ đến ngày nay. Vốn dĩ có thể đường hoàng theo
đuổi Mao tiểu thư, nhưng vì tiên sinh cũng thích cô ấy, nên Brant đành để trong
lòng, mãi đến khi tiên sinh và Mao tiểu thư ly hôn đã ba năm, được Henson tiên
sinh khích lệ, anh ấy mới đến Nam Ninh, đi gặp Mao tiểu thư. Tại sao phải đợi
ba năm sau khi Mao tiểu thư trở về cuộc sống độc thân anh ấy mới đến, ông có
biết nguyên nhân?”
Henson hắng giọng nói thay Peter: “Bởi vì hồi đó bệnh của Brant tái phát đã
không thể khống chế, tôi dự đoán Brant không sống quá hai năm nữa, cho nên
khích lệ anh ấy đi thổ lộ với cô gái anh ấy thầm yêu, ít nhất cũng cho cô ấy
biết tình cảm của mình, cuộc đời chỉ có một lần, tôi không muốn Brant phải hối
tiếc, bởi vì anh ấy quả thật rất đáng thương. Tôi không biết vì sao mọi người
không tin Brant, cho dù cách làm việc của anh ấy có hơi tuyệt tình, nhưng cũng
là do thương trường ép buộc, không có nghĩa Brant không có quyền theo đuổi tình
yêu, như vậy là không công bằng với anh ấy.”
Peter nói: “Còn nữa, Chương tiên sinh, tiên sinh có biết anh ấy bằng lòng để
tiên sinh thu mua Bác Vũ, cũng bởi vì anh ấy thấy bệnh tật ngày càng xấu đi, sự
nghiệp cần có người tiếp quản, giao cho Nirvana anh ấy cũng yên lòng.”
Henson sốt ruột xen vào: “Mọi người nghĩ xem, Brant có khả năng đi đâu? Tôi
không thông thạo vùng này, không thể đoán được phút cuối cùng anh ấy sẽ giấu
thân ở đâu.”
Chương Kiến Phi lúc này mặt đã trắng bệch, môi mấp máy: “Bắc Hải, cậu ấy sẽ đi
Bắc Hải..”
“Ý ông nói là Hải Thiên Uyển? Tôi đã gọi điện, cũng đến tận nơi, anh ấy không ở
đó.” Peter nói.
“Không, cậu ấy chỉ đến đó...” Chương Kiến Phi buột