
ờng như vậy? Liệu anh có tin tôi? Kiến
Phi, mặc dù tôi vẫn cho rằng tình cảm giữa chúng ta còn hơn ruột thịt, nhưng
tôi và anh đều không thể phủ định, chúng ta coi trọng nhất tình ruột thịt, cho
nên trước giờ anh luôn biết rõ Chương Thế Đức là người thế nào, vẫn bênh vực
ông ta, chỉ vì anh và ông ta cùng huyết thống.”
Lúc đó Triệu Thành Tuấn đứng dưới bóng cây bên bồn hoa, nửa khuôn mặt khuất
trong bóng tối, ánh trăng lọt qua kẽ lá nhảy nhót trên vai anh, những đốm sáng
trong và lạnh, còn nửa mặt bên này được ánh trăng soi lại nhìn thấy ngấn nước
mắt: “A Tuấn...” Chương Kiến Phi nhìn anh, cơ hồ động lòng trắc ẩn, chầm chậm
bước xuống cầu thang, bước đến vỗ nhẹ vai anh: “Tôi luôn coi cậu là em, luôn
luôn.” Anh chỉ có thể nói một câu như vậy.
“Vậy anh có thể ôm tôi không, tôi sắp đi rồi.” Triệu Thành Tuấn đột nhiên cười,
dang tay ra, xưa nay anh không phải là người đa cảm, luôn giấu kín tình cảm
trong lòng, nhưng phút này anh chỉ muốn một cái ôm, giống như ngày trước, những
lúc vui họ thường đấm nhau một cái. Nhưng từ khi xảy ra mâu thuẫn, đã lâu không
đến gần nhau, xa lạ đến xót xa, tình anh em thân thiết đã bị thời gian cuộc đời
xóa sạch trơn, còn lại bây giờ chỉ là ánh mắt nhìn nhau không nói.
Chương Kiến Phi lòng rối ren quả thực không có hứng thú: “Sao cậu lại nghĩ ra
trò đó, về đi về đi, muộn rồi, đợi Mao Lệ ổn định tôi sẽ nói chuyện với cậu,
bất luận chân tướng sự việc thế nào tôi cũng phải nói chuyện với cậu.”
Nhưng không còn cơ hội nữa, về sau Chương Kiến Phi căm giận bản thân tột độ đã
lạnh lòng từ chối yêu cầu của Triệu Thành Tuấn, cậu ta chỉ cần một cái ôm mà
thôi, tại sao không cho, không còn cơ hội nữa, suốt đời này không còn cơ hội
nữa...
Bởi vì hai ngày sau, anh được tin Triệu Thành Tuấn đột nhiên mất tích.
Người đầu tiên báo tin đó với anh là trợ lý Dương Kiếm, anh ta hỏi anh: “Chủ
tịch, ông có biết tin tức của Triệu tiên sinh? Hôm qua Peter đến công ty hỏi
thăm tin về Triệu tiên sinh, nói là có chuyện gấp nhất định phải gặp anh ta.”
“Tôi cũng đang cần tìm, tôi cần xin lỗi cậu ta, tôi đã hiểu lầm cậu ta.” Khi
nói như vậy Chương Kiến Phi khổ tâm vô cùng, sau buổi tối Triệu Thành Tuấn nói
chuyện dưới lầu với anh, anh không gặp lại nữa, hôm đó anh đã giật mình bởi bộ
dạng của Triệu Thành Tuấn, gương mặt trắng bệch đáng sợ, gầy rộc bất thường,
chắc chắn là lại ốm, lúc này nghe nói Peter cũng không biết tin tức, anh đột
nhiên ý thức ra sự nghiêm trọng của vấn đề: “Peter cũng không biết cậu ta ở đâu
sao?”
“Vâng, anh ta nói đã tìm Triệu tiên sinh mấy ngày, không tài nào liên lạc
được.”
“Sao có thể? Chúng ta lập tức đi tìm!”
“Vâng!” Dương Kiếm đang định quay ra thì Peter xin gặp, còn mang theo một
người, một người đàn ông vận comlê màu xám, đeo cà vạt lụa, kính giọng vàng,
chỉnh tề nho nhã, khuôn mặt hiền hậu. Peter giới thiệu đó là Henson, bác sĩ
riêng của Triệu Thành Tuấn, Chương Kiến Phi giật mình, bác sĩ riêng?
Henson nhẫn nại kể chi tiết bệnh sử của Triệu Thành Tuấn từ khi bị thương hồi
du học ở Anh quốc, đến khi vết thương tái phát lúc trở về Penang dẫn tới nhiều
bệnh cùng phát, được Henson hỗ trợ đã làm phẫu thuật hai lần, lần phẫu thuật
gần nhất là vào Giáng sinh năm ngoái, khi phải phẫu thuật có nghĩa bệnh đã đến
giai đoạn không thể kiểm soát... Chương Kiến Phi sững người, anh vẫn biết sức
khỏe Triệu Thành Tuấn không tốt, từ nhỏ đến lớn luôn phải tiêm, uống thuốc,
nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Anh bàng hoàng nhìn Henson, như bị
sét đánh trên đầu, người đờ đẫn, mắt trống rỗng như không hiểu lời Henson,
không, không phải thế, đó là giấc mơ, nhất định là giấc mơ!
Henson nhìn anh, lắc đầu: “Anh có thể không tin, nhưng đó là sự thật, sức đề
kháng của anh ấy vốn đã có vấn đề, chứng bệnh thiếu sức đề kháng chỉ cần điều trị
thỏa đáng dù không thể trị tận gốc, nhưng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng.
Anh ấy chủ yếu là quá mệt, cơ thể không được nghỉ ngơi đầy đủ, vậy là bệnh ngày
càng diễn biến xấu, cuối cùng phát triển đến giai đoạn không thể khống chế.
Bệnh này không phổ biến, Brant có thể sống đến giờ cũng coi là kỳ tích, tôi
nghĩ ngày xưa cha mẹ anh ấy hẳn đã hao tổn nhiều tâm huyết vì bệnh tật của anh
ấy. Tôi là bác sĩ của Brant, hơn ai hết tôi hiểu nỗi khổ của bệnh này, mỗi năm
hai ba lần viêm phổi, nhẹ thì sốt ho, nặng thì nôn ra máu, hôn mê, vì vậy Brant
phải định kỳ truyền vào cơ thể chất miễn dịch thay thế điều trị, hiệu quả không
tốt lắm. Về sau tôi tìm giúp anh ấy thuốc uống, có thể duy trì chức năng cơ bản
của cơ thể, nhưng thuốc đó có tác dụng phụ, dùng lâu đài sẽ có hại đối với các
cơ quan khác của cơ thể, tôi đã nhiều lần cảnh báo Brant cần khống chế lượng
thuốc, nếu không coi như tự sát, nhưng anh ấy bỏ ngoài tai... Tôi hiểu Brant,
anh ấy rất hiếu thắng, nhất định không chịu bộc lộ yếu điểm trước mặt mọi người,
cũng rất ghét sự thông cảm an ủi, cho nên anh ấy giữ kín bệnh, anh ta nói, cho
dù chết cũng muốn chết một cách đường hoàng ở một nơi không có ai làm phiền,
điều này khiến tôi rất lo lắng...”
Cơ mặt