
hông phải
là kết thúc sự nghiệp mà là một sự bắt đầu mới trong sự nghiệp của mình.”
“Thôi đi, tôi chẳng buồn quan tâm chuyện nhà các vị!” Triệu Thành Tuấn vốn đang
vui, vừa nhắc đến chuyện này lập tức trở nên cáu kỉnh, bây giờ hình như anh
không hứng thú với bất cứ chuyện gì, ngay chuyện trả thù anh vốn nhiệt tâm cũng
rất ít nhắc tới, hình như tất cả chỉ là giấc mộng, vinh hoa, yêu hận đều chỉ là
ảo ảnh hư vô, chẳng còn gì.
Cậu ta trở nên nhụt chí như vậy từ bao giờ?
Chương Kiến Phi bất chợt băn khoăn, Triệu Thành Tuấn mà anh quen thuộc không
phải như thế này, trước đây chỉ cần nhắc tới Chương Thế Đức là nghiến răng, xù
lông, như không đội trời chung với ông ta, nhưng bây giờ chỉ một vẻ thờ ơ dửng
dưng. Chương Kiến Phi đương nhiên không nghĩ Triệu Thành Tuấn đã tha thứ cho
Chương gia, chuyện này nhất định có nguyên do. Lúc này nhìn thái độ né tránh
của Triệu Thành Tuấn, anh thầm nghĩ có phải cậu ta đang giấu giếm điều gì, có
phải cậu ta và Chương Thế Đức thông đồng với nhau?
Cuộc
đời anh chỉ có em
Trực giác của Chương Kiến Phi quả nhiên rất tốt. Đúng
như anh phán đoán, Chương Thế Đức và Triệu Thành Tuấn quả thực có một giao ước
về quyền lợi, trước đó không lâu họ đã gặp nhau, cuộc gặp này khá lạ lùng,
không thể nói là thông đồng, cũng không thể nói là hòa giải nhưng cả hai bên
đều thỏa hiệp và nhượng bộ.
Triệu Thành Tuấn trở về thành phố Penang một lần sau khi Bác Vũ bị Nirvana thu
mua. Anh đến bệnh viện thăm Chương Thế Đức bị trúng gió nằm liệt, hai kẻ thù
tương ngộ, vốn là gay gắt, chỉ có điều bây giờ cảnh ngộ của hai người chẳng ai
hơn ai, Triệu Thành Tuấn mất Bác Vũ, Chương Thế Đức cũng gần mất Hồng Hải, cho
nên không ai có tư cách chế nhạo ai, sau giây phút ngạc nhiên là sự im lặng kéo
dài.
“Ông không định nói gì sao?” Triệu Thành Tuấn chắp tay sau lưng đứng bên giường
bệnh, mặc dù nét mặt bình thường, nhưng vẻ bất bình vẫn khó giấu.
“Cậu muốn tôi nói gì? Tôi chẳng muốn nói gì hết.” Chương Thế Đức quay mặt đi,
không muốn nhìn anh: “Cậu đi đi, cậu từ xa xôi trở về chẳng phải muốn nhìn trò
cười của tôi sao? Cậu đã nhìn thấy, đi được rồi.”
Triệu Thành Tuấn ngồi xuống ghế sofa giọng lại ôn hòa: “Tôi không muốn xem trò
cười của ông, bản thân tôi chẳng phải cũng là trò cười hay sao? Chúng ta kẻ tám
lạng người nửa cân, như nhau cả.”
“Vậy cậu đến đây làm gì? Muốn xem tôi đã chết chưa? Không cần, tôi cũng rất gần
cái chết, cậu không cần lãng phí thời gian với tôi, tôi chết xong sẽ nhờ người
báo tin cho cậu.”
Triệu Thành Tuấn lạnh lùng nhìn khuôn mặt già nua của Chương Thế Đức, người
này, chính con người này đã khiến anh gia bại thân vong, mười mấy năm, mỗi lần
nghĩ tới anh đều muốn giết chết ông ta, rửa nhục báo thù cho cha mẹ chết oan,
nhưng chưa kịp tính sổ với ông ta, Chương Gia Minh đã thành tàn phế, ông già
cũng bại liệt chỉ còn hơi thở, ông trời ra tay nhanh hơn anh. Thâm tâm anh cũng
không thấy hể hả gì, bởi vì khi ông trời trừng phạt ông ta cũng không tha cho
anh, thù hận quả nhiên là con dao hai lưỡi. Lúc này anh nhìn ông ta giễu cợt: “Chương
chủ tịch, ông không nên nghi ngờ thành ý tôi đến thăm ông, tôi đã thành ra thế
này cũng không còn sức đấu với ông, tôi chỉ đến nhắc ông, Tô Nhiếp Nhĩ đã có âm
mưu, chỉ đợi sau khi ông tắt thở sẽ cướp cổ phần trong tay ông, hắn đã mời luật
sư, mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi ông tắt thở ông biết không?”
Chương Thế Đức im lặng, đợi anh nói tiếp.
“Ông hãy xem cái này.” Triệu Thành Tuấn đứng dậy đưa cho ông ta một túi tài
liệu: “Báo cáo điều tra chi tiết vụ tai nạn của Chương Gia Minh đều ở trong đó,
tôi biết ông nhất định cho là tôi làm chuyện đó, nói thật tôi cũng mong anh ta
chết, nhưng không muốn bị người ta giá họa, tôi làm là làm, không là không,
việc tôi không làm không ai có thể đổ lên đầu tôi.”
Vừa nhắc tới Chương Gia Minh, thần sắc Chương Thế Đức vụt thay đổi, ông ta run
run mở túi, cảnh chụp hiện trường, lời khai của nhân chứng, tài liệu do thám tử
tư cung cấp, băng ghi âm lời khai của người lái xe gây ra vụ tai nạn, tất cả
đều đầy đủ. Chương Thế Đức không ngờ ông ta suốt nửa đời bày mưu tính kế cuối
cùng lại bị người bày mưu với mình, còn ra tay tàn nhẫn hơn, kẻ đứng sau vụ
việc hoàn toàn định triệt đường sống của nạn nhân, Chương Gia Minh sống được đã
là kỳ tích. Báo ứng, đó chính là báo ứng, nhìn túi tài liệu, nghĩ đến đứa con
trai đã thành tàn phế nước mắt tuôn đầy khuôn mặt già nua, cuối cùng ông ta suy
sụp hoàn toàn...
Chương Thế Đức vẫn biết Tô Nhiếp Nhĩ chẳng phải hạng tử tế, cuộc đấu giữa
Chương gia và gia tộc Duy La Phan kéo dài suốt nửa thế kỷ không ngừng, đến Tô
Nhiếp Nhĩ là người điều hành Duy La Phan thế hệ mới, tâm địa và thủ đoạn còn
tàn ác hơn nhiều các thế hệ đi trước, hơn nữa hoàn toàn không có giới hạn đạo
đức. Để Tô Nhiếp Nhĩ thò tay được vào Hồng Hải rõ ràng là việc ngu xuẩn nhất
đời Chương Thế Đức, ông ta vốn vẫn ôm hy vọng cho rằng, đầu tư vào Hồng Hải Tô
Nhiếp Nhĩ đã ăn đủ, sẽ nghĩ đến lợi ích của cả hai bên. Ai ngờ, con người đó
tham lam vô độ, đã chi