
những năm qua, nói thật tôi không phải là ông chủ
tốt, trước đây hà khắc với cô, tôi ra đi là chắc chắn, chỉ mong cô có một khởi
đầu mới và có được hanh phúc, hạnh phúc này tôi không thể cho cô, hãy lượng
thứ.”
Triệu Thành Tuấn có thể nói được như vậy cũng coi như tôn trọng cô, A Mạc vốn
thông minh đương nhiên hiểu hàm ý những lời đó. Lần đầu tiên trong đòi cô khóc
trước mặt ông chủ, khóc không thành tiếng, nếu là trước đây tuyệt đối không cho
phép, Triệu Thành Tuấn luôn đặt ra yêu cầu nghiêm khắc với cô, không cho phép
mang tình trạng cá nhân vào công việc, nhưng lần này anh lặng lẽ nhìn cô khóc
rất lâu, thở dài, cuối cùng nói với cô: “Đừng khóc nữa, trên đời không có bữa
tiệc nào không tàn, sớm muộn chúng ta cũng có ngày chia tay. Cô giúp tôi một
việc cuối cùng, văn phòng còn một số đồ đạc cá nhân của tôi, nhờ cô dọn giúp,
tuần sau Mã Tiên Dũng đi làm cần thu dọn văn phòng giao cho ông ta.”
A Mạc rơm rớm nước mắt nhận lời.
Cho nên hai ngày cuối tuần A Mạc vẫn bận rộn ở văn phòng, phân loại đồ đạc của
anh, xếp vào thùng giấy, đồ đạc thực ra không nhiều, chỉ cần thu dọn nửa ngày
là xong, nhưng lần này cô một mình nhẩn nha làm, văn phòng chỉ có mình cô. Nói
là thu dọn, thực ra cô đang hoài niệm những ngày làm việc bên anh, mỗi chi tiết
đều lặng lẽ ngắm nghía hồi tưởng, dẫu từng chịu tủi thân, nhưng hôm nay nhớ lại
vẫn ngọt ngào, chỉ vì cô vẫn có thể ở bên anh.
Nhưng dù thế nào, hai ngày vẫn trôi qua rất nhanh, hơn chín giờ tối Chủ nhật,
cô vẫn còn nấn ná trong văn phòng của Triệu Thành Tuấn, không còn việc gì, cô
pha cho mình tách cà phê thẫn thờ nhìn ra cảnh đêm rực rỡ ngoài tường kính, đến
khi Peter gõ cửa, mới bàng hoàng ngoái đầu, ngây ra hồi lâu, hốt hoảng nhận
thấy mặt đầy nước mắt, cô ngoảnh đi lau vội: “Sao anh lại đến?”
“Đến xem thế nào.” Peter giả đò không nhìn thấy cô khóc, tay chắp sau lưng đi
lại trên thảm, nhìn quanh: “Thu dọn xong rồi à, có gì cần tôi giúp không?”
“Không, cảm ơn!” A Mạc nhanh chóng trấn tĩnh, trở lại tác phong của một thư ký
chuyên nghiệp, không còn dấu vết xúc động vừa rồi, bỏ chiếc tách xuống hỏi:
“Anh có uống cà phê không?”
“Cảm ơn, không, tôi vừa uống ở chỗ Brant.” Peter ngồi xuống đi văng, đăm chiêu
nhìn cô: “Đừng khóc, bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn.”
Hôm nay không phải ngày đi làm, A Mạc không trang điểm, càng bộc lộ vẻ đẹp mộc
mạc của cô, ngũ quan tinh tế da trắng mịn, không son phấn trông cô càng đẹp.
“Anh nói vậy, ông chủ cũng nói vậy, bảy năm rồi, nói tan là tan, An Chí Kiệt,
anh không buồn chút nào ư?” Trong công ty, ngoài ông chủ cũng chỉ có cô thỉnh
thoảng gọi anh bằng cái tên đó, khi cô hỏi anh như vậy, giọng vẫn rất trầm, mắt
cũng đỏ, rõ ràng trước đó khóc rất lâu.
Peter thở dài: “Buồn thì sao, có nhiều việc đâu phải chúng ta có thể kiểm soát,
ngay ông chủ cũng bất lực, huống hồ chúng ta? Đành chấp nhận hiện thực.” Dường
như anh không muốn tiếp tục chủ đề này, mỉm cười hỏi: “Nghe nói cô đã quyết
định ở lại đây, như vậy rất tốt, thay đổi môi trường làm việc là phải làm lại
từ đầu, rất mệt. Hơn nữa ông chủ mới Mã Tiên Dũng cũng rất dễ sống, tính tình
dung hòa, đó là chỗ khác Brant, cho nên trước mặt ông ta cô không cần quá thận
trọng, thoải mái một chút cũng được, ông ta không hà khắc như Brant, ngoài công
việc có thể vui đùa không sao, chỉ cần làm tốt công việc của mình.”
A Mạc ngạc nhiên: “Lẽ nào trong mắt các anh tôi không cởi mở như vậy?”
“Cũng không phải không cởi mở, mà là cô làm việc với Brant quá lâu, tính cách
chịu ảnh hưởng của anh ấy, quá kín đáo, khiến người khác khó gần.”
“Thế ư, sao tôi không cảm thấy...”
“Đúng, có lúc mọi người vui đùa ở bên ngoài, tôi rất muốn gọi cô, nhưng không
dám, sợ bị từ chối, người khác cũng không dám gọi cô, đều nói cô rất giống ông
chủ, không hòa đồng với mọi người.” Peter nói xong giơ tay nhìn đồng hồ: “Ồ,
muộn rồi, chúng ta đi thôi. Tôi chuyển đồ giúp cô.”
“Được, nhân tiện nhờ anh chuyển đến chỗ ông chủ giúp tôi, xem có thiếu gì
không.” A Mạc nói xong đứng dậy chuyển chiếc thùng giấy đã chất đầy đồ, Peter
tranh ôm thùng lớn, mỉm cười bảo cô: “Ấy, việc này để tôi, cô chuyển thùng nhỏ
kia.”
A Mạc cũng cười, nghe theo anh, khi khóa cửa, cô lưu luyến đứng ngoài nhìn lại
căn phòng cô quen thuộc từng chi tiết, ánh mắt dừng lại trên bàn, đột nhiên
nghĩ ra điều gì, vội chạy đến lấy chiếc khung ảnh trên đó bỏ vào thùng giấy:
“Còn cái này suýt quên, ông chủ thường mang theo người, nhất định không được
bỏ.” Peter cầm lên nhìn, vẫn là bức ảnh chụp cảnh hải đảo có lần anh đã xem: “Đây
là đâu, tí nữa tôi sẽ hỏi Brant.”
“Tốt nhất đừng hỏi.”
“Tại sao?”
“Tôi từng hỏi, nhưng ông chủ sầm mặt, không dám hỏi nữa.”
“Thật à, nghiêm trọng thế sao?” Hai người vừa đi vừa nói, rời khỏi văn phòng,
ra tới thang máy, bước vào trong, bốn phía đều là gương, Peter nhìn A Mạc ngập
ngừng muốn nói lại thôi. A Mạc tránh ánh mắt anh, thời gian hai phút trở nên
thật dài, cô biết tâm tư của anh, Peter không vô duyên vô cớ đến đây “xem thế
nào”. Bằng này tuổi, sự tinh tế trong quan hệ nam nữ