
ước mặt anh. Nghĩ như
vậy, tình yêu của bọn họ rất không chân thật.
"Ăn bữa sáng đi". Cố Thần cầm sữa và sandwich đưa cho Lăng Kỳ, xoay người tiếp tục xem sách.
"Ừ, cảm ơn". Lăng Kỳ vẫn chưa hết xấu hổ ngẩng đầu.
Cố Thần đang nghĩ có nên nói chuyện với Lăng Kỳ hay không,nếu bởi vì hành
vi vô trách nhiệm của mình thì thật xin lỗi cô,nhưng nhìn Lăng Kỳ cúi
đầu buồn bực không nói tiếng nào, vẫn là quyết định tìm thời gian khác
để nói chuyện. Cho đến hôm nay Lương Hạ mới biết nhà họ Quý chỉ có hai chiếc xe, đều là nhãn hiệu
Mescedes-benz, một chiếc đỗ ở gara, chiếc này do tài xế lái, chủ yếu là
để Diêu Lệ Cẩm dùng khi đi ra ngoài,thỉnh thoảng vị thiếu phu nhân Lương Hạ cũng được đưa đón một chút......Một chiếc xe khác là phương tiện đi
làm thay đi bộ của Quý Hạng Minh, lúc Quý Trạch Tuấn có việc gấp có thể
sử dụng khi được sự đồng ý của bố, Quý Trạch Tuấn hai mươi tám tuổi
không có nhà riêng xe cũng không có.
Tưởng tượng bản thân gả cho tên công tử không có tiền đồ không có địa vị như vậy, Lương Hạ hận không thể mổ bụng.
"Đến rồi".
Còn đang âm thầm cắn răng, Lương Hạ bị giọng nói của Quý Trạch Tuấn kéo về thực tế.
Công ty di động? Nói việc gấp chính là đến nạp phí điện thoại?
Sau khi hoàn hảo đỗ xe lại, Quý Trạch Tuấn nhìn thoáng qua vẻ mặt Lương Hạ, bất đắc dĩ cũng biết đầu óc cô không đủ sử dụng, "Nếu như tôi nạp tiền
thì để cô xuống tầng mua thẻ là được, hơn nữa, đây là công ty di động,
không phải là phòng doanh nghiệp".
Mặt trời mọc đằng tây sao,
Lương Hạ lại không phát huy công phu vịt chết cứng mỏ, không làm gì hết
chỉ mở to hai mắt, Quý Trạch Tuấn bước trước một bước vào công ty di
động.
Bọn họ không nói chuyện nên Quý Trạch Tuấn cũng không biết
cô nghĩ gì, không thể dò được tâm tư kì quái a, Lương Hạ giận đến quai
hàm phồng lên như chết trôi, đáng tiếc Quý Trạch Tuấn không thấy được ở
phía sau, nếu không chắc chắn cười nhạoLương Hạ không thương tiếc.
Mặc dù vợ không tranh cãi hơi có chút buồn bực, nhưng tình hình trước mắt
đến là để kiểm tra chứng cứ, điều cơ bản khi làm việc là tập trung, "Anh đi nhanh như thế là muốn lên tầng mấy hả?".
Lương Hạ lên tiếng
dừng lại, đột nhiên nghĩ ra đi công tác cần phải có chút khí chất thục
nữ, nếu không so với Quý Trạch Tuấn không khác người qua đường, cương
quyết bày ra nụ cười mê người, thầm kín xoay người nhìn Quý Trạch Tuấn.
Quý Trạch Tuấn tâm phục khẩu phục thừa nhận mình bị giết trong nháy mắt, vì sao cô lại có thể cười như vậy!
Nhưng anh vẫn chưa ý thức được, bản chất Lương Hạ có thể làmcho anh phân tâm.
Thang máy dừng ở tầng hai mươi, vừa bước ra từ cửa kim loại,giấy A4 ùn ùn kéo đến, thì ra mọi người trong công ty bận rộn như vậy.
Quý Trạch Tuấn đích thực ngựa quen đường cũ, dẫn Lương Hạ vào một gian phòng làm việc.
"Luật sư Quý, cuối cùng cũng tới haha". Một vị chủ quản chi nhánh chừng bốn
mươi tuổi đứng dậy, cười híp mắt nắm tay Quý Trạch Tuấn, sau đó đưa cho
Quý Trạch Tuấn một tập tài liệu, "Nhìn xem thế nào?".
Quý Trạch Tuấn lật sơ qua vài tờ, "Lần này phiền toái chủ nhiệm Hà rồi".
"Chuyện cảnh sát Kha nhắn nhủ làm sao có thể gọi là phiền toái? Người dân cần
phải hợp tác với cảnh sát". Nụ cười trên mặt chủ nhiệm Hà không biến
mất, dáng vẻ không thể không bợ đít Lương Hạ đang đứng ở sau lưng Quý
Trạch Tuấn ý dâm lãnh đạo, :"Ôi, còn quên chưa mời trà mỹ nữ của luật sư Quý, xin lỗi xin lỗi".
"Không cần, tôi còn phải quay về thu xếp
lại một chút". Quý Trạch Tuấn cũng không chịu nổi nhiệt tình như vậy của chủ nhiệm, vội vàng tìm cớ rời đi.
Lương Hạ đương nhiên biết rõ
trên tay Quý Trạch Tuấn cầm chính là đồ vật thần kì, lòng hiếu kỳ thúc
giục cô nổi lên ý đồ xấu. Ai ngờ vừa bước chân trái ra chuẩn bị cướp lấy thì lại ngã mạnh một cái lộn cổ. "A~".
Quý Trạch Tuấn nghe thấy
tiếng hét quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Lương Hạ đã nằm sấp trên mặt
đất, gương mặt nhăn nhó đau đớn cùng cực.
"A, thật xin lỗi thật
xin lỗi". Một bác gái tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt áy náy đỡ Lương Hạ dậy,
"Không sao chứ? Đều do dì không cẩn thận làm đổ nước ra ngoài".
"Dì Cố?". Lương Hạ vốn định nhìn một chút xem ai là người hại cô bi thảm
như vậy, kết quả vừa ngẩng đầu lên thế nhưng lại là mẹ của Cố Thần đã
lâu chưa gặp mặt".
"Hạ, Hạ Hạ?". Lúc đầu Cố mẹ còn chưa nhìn ra, đến khi bị gọi là dì mới giật mình nhận ra Lương Hạ.
"Hề hề, đã lâu không gặp chú và dì rồi, không ngờ lần đầu tiên cháu đến
công ty di động lại gặp được luôn". Bởi vì người hại cô là Cố mẹ, vì thế Lương Hạ phải giả vờ như không có chuyện gì, nhưng lại không nhịn được
xoa bóp đầu gối, Quý Trạch Tuấn nhìn nụ cười Lương Hạ kèm theo đau đớn,
liền đi tới dìu phía bên kia Lương Hạ.
"Đây là?". Cố mẹ tò mò
nhìn Quý Trạch Tuấn, bởi vì người ngã nhào là Lương Hạ từ nhỏ đến lớn cô là quỷ nghịch ngợm, Cố mẹ lúc này kích động cũng quên không chú ý đến
Lương Hạ có bị thương hay không, mà phát sinh hứng thú với người bên
cạnh cô.
"Ách, đây là cấp trên cháu thực tập". Lương Hạ nói không suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Quý Trạch Tuấn, đúng là lừa dối đến cùng. Vừa