
Mạnh này, chính là người phụ nữ thứ ba dám dũng
cảm bày tỏ tình yêu với Quý Trạch Tuấn, cách đây không lâu người thứ
nhất là Ngụy Linh đã đổi nơi công tác, người thứ hai là mỹ nữ quản lý
khoa hành chính đã lập gia đình. Hai ngày nay Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ cùng ra cùng vào đã sớm lan truyền khắp cả công ty luật, người đẹp Mạnh đương nhiên là a-xít lac-tic, vào buổi sáng nhìn chằm chằm Lương Hạ
không tha.
Đồng nghiệp khoa kinh tế nhìn thấy luật sư Quý nhỏ dẫn theo trợ lý đi ra, liền bắt đầu đứng dậy quây thành một vòng tròn thảo
luận.
"Các người nói xem người đẹp Mạnh có thể ra tay với Lương Hạ hay không hả?".
"Chắc là có thể! Khoa trưởng của chúng ta là chú của người đẹp Mạnh, chỉ cần
người đẹp Mạnh nói một cái, Lương Hạ khẳng định chạy lấy người!".
"Anh cũng không chịu nhìn xem Lương Hạ được ai dẫn vào? Cô ấy ngồi trên xe
đại Boss đấy, không chừng là vị hôn thê của Quý Trạch Tuấn".
"Chắc bà con xa? Lương Hạ còn chưa tốt nghiệp, làm sao có thể là vị hôn thê?"
"Anh là cường hào, mười năm gian khổ học tập không bằng cởi sạch quần áo, gả cho Quý Trạch Tuấn thì cần gì bằng cấp, hơn nữa sinh viên được phép kết hôn mang thai, nhà nước cũng đâu có ghi thêm vào chứng chỉ học phần!".
"Thế à? Vậy chúng ta không theo kịp thời đại a~".
"Khoa kinh tế có vài núi tin đồn sớm hay muộn cũng bị khoa hành chính các
người đánh sập". Trên đỉnh đầu mọi người truyền đến giọng nữ cao, chanh
chua, chính là người đẹp Mạnh khoa xã hội.
"Ối trời, khoa kinh tế chúng ta có đại luật sư Mạnh ở đây, bất khả chiến bại nha". Một chị cả
khoa kinh tế tiên phong đứng lên đánh trả người đẹp Mạnh.
"Vì sao bác tôi lại thu nhận đám người tay mơ này!". Người đẹp Mạnh khinh
thường liếc mắt, dẫm mạnh đôi giầy cao gót, lắc lắc mông đi khỏi.
"Cô ta tưởng mình giỏi lắm sao? Khoa xã hội muốn ngồi lên đầu khoa kinh tế
chúng ta đấy!". Chị hai ngang bướng đá chân ghế dựa:"Đến lúc đánh giá
cuối năm tức chết cô ta".
Đúng vậy, ngoại trừ Quý Trạch Tuấn thất nữ lưỡng nam khoa kinh tế đều là các phần tử ưa thích buôn dưa lê,
nhưng đồng thời cũng là các sinh viên đại học luật trí tuệ đứng đầu cả
nước, là một nhóm người trẻ có vẻ bộp chộp nhưng hằng năm mang lại hàng
chục triệu tiền lợi nhuận cho công ty.
Người đẹp Mạnh vào văn
phòng trưởng khoa bên cạnh, điềm đạm đáng yêu đi đến trước mặt bác làm
nũng, "Bác, Quý Trạch Tuấn và trợ lý làm ra chuyện gì thế? Đây là địa
bàn của bác,cũng không giúp cháu gái giám sát chặt chẽ một chút”.
"Hai ngày ngày nay bác đang bận chuyện tập đoàn Ngân Hà,không để ý, Quý
Trạch Tuấn dẫn trợ lý đi cùng? Một lát nữa bác sẽ hỏi lão Quý, cháu a,
còn thời gian thì làm việc một chút, khoa xã hội rảnh rỗi như thế sao?
Bác thấy cũng không có việc gì xảy ra, chắc là rảnh rỗi ăn nói linh
tinh". Tuy khoa trưởng Mạnh yêuthương cháu gái duy nhất của mình, nhưng ở phương diện khác ví dụ như thái độ làm việc, thật sự không thể gật bừa, cả ngày chỉ nghĩ đến Quý Trạch Tuấn.
Em dâu em trai đáng thương
đã sớm qua đời, ông là bác đương nhiên phải chịu trách nhiệm với hôn
nhân đại sự của người đẹp Mạnh, đành phải bán cái mặt già này đi hỏi
thăm lão Quý vậy.
" Lão Mạnh, hiếm khi đến tìm tôi nha!". Quý
Hạng Minh vừa nhìn thấy cộng sự tốt, tay nhanh chóng ngừng làm việc, "Có việc gì thế hả?".
"Lão Quý à, hai ngày nay Quý Trạch Tuấn dẫn
đến một tiểu trợ lý cũng không nói với tôi, chỉ biết được khi cháu gái
tôi nói đến lúc nãy ". Lão là bạn bè đã cộng tác vài chục năm đương
nhiên không cần nhiều lời khách sáo, trưởng khoa Mạnh đi thẳng vào vấn
đề.
"Gần đây Trạch Tuấn làm vụ án Lăng Phong, bận rộn váng đầu,
cũng không kịp làm thủ tục, một lát nữa tôi để cho ông trị tội nó". Quý
Hạng Minh vui tươi hớn hở rót ly trà đưa lão Mạnh, dường như ông đã nghe ra mục đích đến tìm của lão Mạnh.
"Chuyện nhỏ, quan trọng là
hình như cháu gái tôi thích Quý Trạch Tuấn, đột nhiên dẫn vào một trợ
lý, khó tránh khỏi nó tìm đến tôi cằn nhằn". Lão Mạnh nâng ly trà nên
nhấp một ngụm:"Ah trà này là loại trà gì? Ngon hơn so với trà Long Tĩnh
của tôi".
"Ha Ha Ha cái này làm sao có thể nói cho ông biết được, nếu không sau này làm sao ông lại đến tìm tôi uống trà đây!". Quý Hạng
Minh cố ý không trả lời vấn đề này cho lão Mạnh, bây giờ chưa phải lúc
nói.
“Cái con trên tường này mọi người đều gọi là ê mon gì, mỗi
lần tôi đi vào đều hóa đá!". Lão Mạnh thay đổi chủ đề, không nhắc lại
trợ lý của Quý Trạch Tuấn, tuy không nghe được chút gì từ trong miệng
Quý Hạng Minh, nhưng ông ta tránh mà không trả lời nhất định là có
nguyên nhân, tiếp tục quấy rầy cũng vô ích.
"Doraemon! Nói bao
nhiêu lần!". Quý Hạng Minh làm bộ như không vui, :"Tôi nói lão Mạnh này, ông thật sự chưa từng xem à? Xem rất hay đấy".
Chuyện xưa kể
rằng khoảng thời gian Diêu Lệ Cẩm còn trẻ rất thích xem ti vi, nhưng về
sau gả cho Quý Hạng Minh liền không còn yêu thích ti vi nữa, nguyên nhân là bởi Quý Hạng Minh chỉ cần rảnh rỗi chắc chắn xem Doraemon, ti vi
không lưu được đĩa,còn kiên quyết kéo Diêu Lệ Cẩm xem cùng. Vì thế cho
đến bây giờ Diêu Lệ Cẩm đối với