
g Hạ thì bất thình lình xuất hiện hai người vệ sĩ, bây giờ nghĩ lại, thật sự rất kỳ quái.
"Bà chủ bảo chúng tôi dẫn cô trở về".
Trong miệng vệ sĩ 'bà chủ' là ai đây? Trong trí nhớ của anh Lương Hạ chỉ có một cặp bố mẹ không ra hồn?
Mặc dù đổ máu khắp nơi, nhưng mà Lương Hạ đã thực hiện được khát vọng của
mình, trước kia ngốc hết chỗ nói cầm tiền lương nộp lên toàn bộ, cũng
không khao bản thân mình ăn uống một lần, sau khi kết hôn đã không còn
gánh nặng phải phụng dưỡng người già, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ
cuộc sống của người trẻ tuổi.
Hiếm khi nhìn thấy Lương Hạ vui vẻ
tươi cười như vậy, tâm trạng Quý Trạch Tuấn cũng không nhịn được vui
theo, ở trên xe hai người vừa cười vừa nói, nhưng quãng đường Mercedes
Benz chạy rất nhanh, không bao lâu biệt thự nhà họ Quý đã vẫy chào
bọnhọ.
"Tý nữa anh nhớ bao che cho tôi nha?". Lương Hạ nín thở hô hấp kì vọng tràn trề nhìn Quý Trạch Tuấn, vì để tránh cho chiến tranh
không cần thiết vẫn nên lấy lòng mẹ chồng và người thân cận đi.
"Sợ mẹ chồng như thế cơ?". Quý Trạch Tuấn cười xấu xa đưa mặt lại gần Lương Hạ, "Vậy buổi tối cô phải ngoan ngoãn".
Lương Hạ đáng khinh trốn ở sau lưng Quý Trạch Tuấn, đi theo bước chân của anh vào cửa.
"Xin chào thiếu gia thiếu phu nhân". Quản gia thực không thức thời đến chào đón bọn họ.
Lương Hạ rất quẫn bách gật gật đầu, ngón tay len lén chọc sau lưng Quý Trạch
Tuấn, thúc giục anh nhanh chóng đi về phía phòng ngủ đi.
"Đứng
lại!". Giọng nói vang lên, Quý Trạch Tuấn theo tiếng nói mà dừng lại,
Lương Hạ căng thẳng nhanh chóng nhét toàn bộ túi xách vào trong tay Quý
Trạch Tuấn.
"Mẹ".
"Mẹ, mẹ chồng".
"Ngày đầu tiên
cùng Trạch Tuấn đi làm liền xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà hử?". Diêu Lệ Cẩm lấy mấy túi lớn trong tay Quý Trạch Tuấn, mở ra kiểm tra một
phen, tươi cười với Quý Trạch Tuấn nói:" Đều là quần áo mới à? Trạch
Tuấn, mẹ dạy con như thế nào? Không thể cưng chiều vợ, cưng chiều đến độ không biết lúc nào thì phải trở về làm việc nhà".
Rốt cuộc Lương Hạ đã cảm nhận được cái gì gọi là miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm, muốn đi
làm thuyết minh hay không cần phải tinh tế sâu sắc như mẹ chồng nha.
"Hạ Hạ không có quần áo công sở, còn đi cùng cô ấy đến cửa hàng". Quý Trạch Tuấn điềm đạm ôm lấy bả vai của mẹ, đỡ lấy túi quần áo của Lương Hạ trở về, : " Những thứ này là vợ của con mua, con chỉ làm người cố vấn
thôi".
"Thật không?". Diêu Lệ Cẩm lập tức thay đổi thành một nụ cười rực rỡ nhìn con trai.
"Con lừa mẹ làm gì?".
"Tiểu tử thối!".
Lương Hạ muốn quỳ gối lạy Quý Trạch Tuấn, đối với mẹ anh cũng làm ra dáng vẻ
này, ánh mắt nuông chiều, ngôn ngữ trêu chọc, giống như đối xử với con
gái đẹp***.
"Vì sao chỉ có mẹ chồng ở tầng một, bố chồng không
phải rất thương mình nha, cũng không không xuống dưới bảo vệ mình,
aizzz". Lương Hạ vào phòng ngủ còn tự nói thì thầm một mình, ngày hôm
này bố chồng rất không bình thường.
"Nói thầm cái gì đấy?". Quý
Trạch Tuấn cất quần áo của Lương Hạ vào trong tủ quần áo, " Thì thì thầm thầm, đúng là tuổi mới lớn".
"Anh có cảm thấy hôm nay bố chồng,
bất thường không?". Lương Hạ vì bố chồng không bảo vệ mình mà hết sức
rối rắm,căn bản không có tâm trạng chiến tranh ' lạnh' với Quý Trạch
Tuấn.
Quý Trạch Tuấn ngáp một cái, "Bố tôi thì có liên quan gì đến cô".
"Anh tắm rửa rồi đi ngủ đi, tôi đi xem bố chồng". Lương Hạ khinh thường liếc mắt nhìn Quý Trạch Tuấn một cái.
"Lúc đi về, đã nói cái gì hả?". Mặt Quý Trạch Tuấn lộ vẻ hung ác, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.
Lương Hạ rất quan tâm phối hợp với anh run lẩy bẩy, điệu bộ Sở Sở (1)đáng
thương khiến Quý Trạch Tuấn càng ngứa chân ngứa tay, nhưng ngay khi tinh thần anh chưa kịp dao động, Lương Hạ đã co cẳng bỏ chạy.
(1): miêu
tả hình dáng tư thế người con gái khiến người thương tiếc; cũng miêu tả
vẻ mặt thống khổ hoặc tình cảnh khiến người ta tội nghiệp
"Này! Lương Hạ!". Quý Trạch Tuấn gọi mấy tiếng cũng không đáp lại, chán nản đi tắm rửa.
Bất chấp nguy hiểm gặp phải mẹ chồng, Lương Hạ tiến ba bướcl ùi một bước
vào trong phòng bếp, suy nghĩ cẩn thận hồi lâu quyết định làm canh bí đỏ làm bữa khuya cho bố chồng.
Có lúc không thể tự sướng bản thân
mình một cái, Lương Hạ múc một muỗng ăn thử, cảm động đến muốn rơi lệ,
quả thực chính là theo tiêu chuẩn đầu bếp ba sao.
"Bố chồng?". Lương Hạ thăm dò gõ cửa thư phòng một cái.
"Đi vào".
Tìm được câu đồng ý, Lương Hạ đắc chí nhìn thoáng qua bát canh bí đỏ, mày nhất định phải chinh phục được bố chồng nha ha ha.
Quý Hạng Minh lăn lộn ở trong ngành pháp luật - ba mươi năm,cho đến bây giờ đều là hình tượng bình tĩnh quyết đoán, bây giờ đối mặt với con dâu của mình lại ngại ngùng, đương nhiên Lương Hạ là đầu ngốc nhìn không ra.
"Bố chồng, thời tiết oi bức, uống chút canh bí đỏ giải nhiệt đi". Lương
bưng bát đến trước mặt Qúy Hạng Minh, cố gắng đến gần thêm chút nữa xem
xét một chút.
"Có điều hòa, không nóng". Quý Hạng Minh lo lằng mình sẽ nói luống cuống, vì thế ngón tay liền chỉ về phía điều hòa.
"Đây là hiện tượng, làm việc vất vả như thế nhất định sẽ thiếu nước ạ, n