
ện trong tiệm bánh, dù sao cũng đâu có ai vây quanh, nhưng trong văn phòng phần
lớn là đồ công sở, còn Lương Hạ mặc T-shirt cao bồi rất không phù hợp.
"Khẩu vị của cô rất lớn đấy, một bữa cơm còn chưa đủ còn muốn mua thêm quần
áo?". Quý Trạch Tuấn cầm tóc Lương Hạ đùa nghịch, trong đêm tối một đôi
đồng tử màu đen thâm thúy thật sáng chói.
"Chúng ta thật sự rất
khác nhau, anh có thói quen chuyên móc tiền túi cho phụ nữ à? Tôi cảm
thấy quần áo mình ở văn phòng luật không phù hợp, vì thế muốn đi mua vài bộ quần áo, anh vừa nói muốn mua cho tôi sao?". Lương Hạ hận không thể
đâm mù hai mắt Quý Trạch Tuấn, mỗi lần anh ta nhìn cô chằm chằm khiến
toàn thân cô đều sợ hãi.
"Đã kết hôn rồi vẫn còn có khí phách như vậy à?". Có lẽ bởi vì thuyết phục được Lăng Kì, tâm tình Quý Trạch Tuấn rất tốt, đôt nhiên ôm Lương Hạ vào lòng, trên người cô luôn tỏa ra sức
sống khiến anh không thể tự thoát ra được.
"Khí phách cái gì hả,
anh chắc chắn chưa đến ba mươi tuổi,mong anh suy nghĩ kĩ một chút, là
liêm chính! Tôi nghĩ lúc này anh cảm thấy nợ tôi nên muốn móc tiền túi,
nhưng chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi tự mình đi". Lương Hạ
cố gắng muốn thoát ra khỏi lồng ngực Quý Trạch Tuấn, nhưng anh xiết rất
chặt.
Quý Trạch Tuấn theo bản năng ôm chặt hơn nữa, càng ngày
càng cảm thấy Lương Hạ đặc biệt, thì càng ngày càng muốn đứng ở bên cạnh cô:"Tôi đi với cô".
"Lời nói này không giống anh". Tuy rằng
Lương Hạ không hiểu nổi nguyên nhân Quý Trạch Tuấn ôm cô, nhưng trên
người anh có mùi rất dễ chịu, trong lồng ngực xúc cảm không tồi, vì thế
cũng không giãy giụa nữa. Thật ra nói với anh muốn đi mua quần áo mục
đích là muốn tìm một người lái xe tiện thể xách đồ.
Tuy Quý Trạch Tuấn chìm trong biển sách nhiều năm, khó có thể đi dạo phố, nhưng trời
sinh cao quý biết thưởng thức, anh tùy ý chọn mấy bộ quần áo đều rất phù hợp với Lương Hạ, kiểu dáng này không giống như Lương Hạ tự mình chọn
hoặc là trông có vẻ già dặn hoặc là mặc không vừa khít.
Nhưng mà
có một vấn đề nhỏ ở giữa, Lương Hạ nhìn trúng một cái áo màu vàng nhạt
nhưng lại là một chiếc váy liền, hơn nữa có giảm giá 15%, liền không
chút do dự chạy vào phòng thay đồ mặc vào, nhưng lúc đi ra đầu Quý Trạch Tuấn lắc đến mức muốn rơi xuống.
Lương Hạ đứng ở trước gương nhìn mình nghi ngờ, rõ ràng rất đẹp, cũng không biết Quý Trạch Tuấn đang suy nghĩ cái gì?
"Anh ít nhất cũng phải nói lí do chứ?". Lương Hạ trừng mắt nhìn Quý Trạch Tuấn, đối với hành vi của anh cực kỳ bất mãn.
"Đùi rất to, cô hẳn là chưa học được cách che đậy". Quý Trạch Tuấn vừa nói
vừa chọn quần áo khác, ở ngoài mặt biểu lộ ghét bỏ đùi to của vợ, nhưng
thật ra không thích cái váy này bởi vì,vừa ngắn lại chỉ che được mông,
đã ngắn lại còn rộng rãi, gió thổi qua thì tốc hết rồi, đây rõ ràng
chính là đồ dành cho phụ nữ độc thân mặc.
"Stop!". Lương Hạ liếc
mắt, lớn bằng này cũng chưa có người nào nói chân cô to, chỉ có người
chế giễu cô ăn không mập, "Tôi rất muốn thử loại váy này nha, tôi cũng
chưa có mặc thử màu kẹo".
Quý Trạch Tuấn chọn cho Lương Hạ hai bộ vải ka ki đều là màu hồng nhạt, cũng không biết Lương Hạ là muốn thách
thức bản thân hay là không muốn phải chống chọi với Quý Trạch Tuấn.
"Nếu cô dám mua, tôi sẽ bảo mẹ nói cô không chăm sóc tôi". Quý Trạch Tuấn
đến tới phía sau Lương Hạ, chậm rãi nhấc đầu dựa vào cô. Từ lúc lấy
Lương Hạ đần độn một thời gian, liền thích đùa giỡn, tuổi tác tư tưởng
đều giảm xuống nhỏ dần.
"Cái gì?". Lương Hạ không dám tin nhìn
Quý Trạch Tuấn qua gương, lại dám dùng mẹ chồng uy hiếp cô, "Lão thái bà húp cháo --- vô sỉ hạ lưu".
"Tôi muốn anh đi cùng không phải là
muốn anh ở đây lôi mẹ chồng ra gây khó dễ tôi". Đầu năm nay lưu hành làm chuyện tốt không để lại tên, Quý Trạch Tuấn không biết.... ....xấu hổ
chút nào cường điệu bản thân đức tính thanh cao, " Thử cái này xem".
Lương Hạ nhìn trong tay Quý Trạch Tuấn cầm chiếc váy màu xanh nhạt, so sánh
một chút với bộ ki-mô-nô của mẹ chồng, quyết định cởi quần áo trên người ra đổi đi.
Đứng ở cửa nhà mình, Lăng Kì hơi sợ hãi. Chắc chắn bố đã phát hiện cô lén đi ra ngoài, không biết có phải là đang ngồi ở
phòng khách chờ cô về khiển trách hay không?
Nhưng bất kể như thế nào, cô đều quyết định ra tòa làm nhân chứng chống lại Lăng Bách Thảo.
"Còn biết quay về à?". Quả nhiên, vừa vào đến cửa chính là tiếng trách mắng của bố. La Thư cũng ngồi ở bên cạnh nhìn cô.
"Có thể đừng giống như thẩm vấn tội phạm được không?". Lăng Kì không khỏi
cảm thấy trong lòng nguội lạnh, không thể tiếp tục đối măt với bố và mẹ
kế, lập tức đi lên tầng.
"Mày nói cái gì?". Lăng Bách Thảo khó
thở, lật ngược chiếc bàn uống trà:" Tao đã nói bao nhiều lần rồi! Không
được sự đồng ý của tao không cho phép bước ra khỏi cửa cái nhà này, mang đến phiền phức lần trước cho tao chưa đủ sao?".
"Ơ kìa ông đừng
tức giận như vậy, tức giận không tốt cho cơ thể?". La Thư nhanh chóng
đứng dậy xuôi theo cơn tức giận của chồng, bất mãn nhìn Lăng Kì:" Đều đã hai mươi mấy tuổi đầu như thế nào dám nói chuyện với bố con như vậy?