Ngoan, Anh Yêu Em

Ngoan, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325604

Bình chọn: 7.00/10/560 lượt.

ất yêu anh, anh đã từng đối với cô ấy là

người quan trọng nhất.”

Sau khi Tiếu Diệc Trần rời đi, Lăng Khiên cũng không xử lý

công sự nữa mà đem tất cả hội nghị cùng các cuộc hẹn hủy bỏ, rồi tự giam mình

trong phòng làm việc. Anh ngồi ngẩn người cả buổi.

Áo vest bị anh tùy ý vắt trên ghế, cà vạt bị nới ra đến một

nữa lỏng lẻo ở cổ, hai cúc trên cùng bị cởi ra lộ ra xương quai xanh gầy gò mà

gợi cảm của anh phập phồng theo từng hơi thở như ẩn như hiện. Trong tay anh cầm

một điếu thuốc mới, anh đứng dậy đứng bên phía cửa kính sát đất rộng rãi sáng

ngời, trên mặt không hề là sự vui vẻ sau khi thắng trận mà là một đôi mắt u ám,

thâm trầm và nhẹ run rẩy.

Vui vẻ ư? Không hề. Kế hoạch mấy năm của anh rốt cuộc đã

thành công. Anh đã có được tâm Đồng Yên, cũng đã đuổi được Tiếu Diệc Trần ra khỏi

thành phố G, cuộc sống sau này của anh và cô không còn bị ai quấy rầy nữa. Anh

phải thật sự vui vẻ mới phải chứ? Nhưng tại sao từ sâu trong đáy lòng anh nổi

lên sự bất an và sợ hãi cực kỳ rõ ràng?

Không lâu nữa Tiếu Diệc Trần sẽ cùng Trần Dương của hắn rời

khỏi thành phố G, đến lúc đó Đồng Yên sẽ phản ứng như thế nào? Cô sẽ có nghĩ là

anh có liên quan đến việc đó không? Nếu như cô hỏi anh, anh sẽ phải giải thích

thế nào với cô đây?

Hoặc là bây giờ anh phải lựa chọn nói thẳng hết mọi chuyện với

cô. Nhưng sẽ hữu dụng sao?

Lăng Khiên lại châm thêm một điếu thuốc khác. Anh bây giờ

không lo lắng việc Đồng Yên sẽ vì thế mà rời bỏ anh, anh không thể nói vì sao,

chẳng qua là cô bây giờ có vẻ rất lệ thuộc và tín nhiệm anh và nó làm anh yên

tâm. Nhưng con người thì luôn có lòng tham không đáy, luôn muốn khi hạnh phúc

thì cứ thế hạnh phúc thêm một chút một chút nữa. Bởi vì bây giờ cô đã toàn tâm

toàn ý yêu anh cho nên anh không thể để cô có một chút nghi ngờ và dao động nào

cả, thậm chí nghĩ đến việc cô có thể cùng anh giải quyết việc của Tiếu Diệc Trần

là anh đã cảm thấy cực kỳ khó chịu. Loại cảm giác uất ức mà không có chỗ nào

phát tiết này làm cho tâm tình anh nặng nề đến cực điểm. Khi nhận được tin nhắn

của Đồng Yên hỏi anh có về nhà ăn cơm hay không, anh quyết định nhắn trở về cho

cô vỏn vẹn vài từ: “Làm thêm giờ.”

Khi màn đêm buông xuống, anh gọi một cú điện thoại cho Lục

Tư Triết hẹn anh ra ngoài uống rượu.

Ánh đèn mờ mờ của quầy bar, những âm thanh ồn ào và tiếng

kim loại hỗn loạn va vào nhau kịch liệt, từng tiếng cứ thế đâm thẳng vào màng

nhĩ người ta làm cho lòng người muốn phát run.

Lăng Khiên cùng Lục Tư Triết ngồi trong một góc khuất từ từ

uống rượu. Hiện giờ hai người đã cảm giác hơi say say, trên vẻ mặt cùng nhau lộ

ra chút khổ sở.

Lăng Khiên đem thứ chất lỏng sóng sánh trong ly rượu uống

vào trong họng, ánh mắt mê ly nhìn sang bên cạnh, phun ra một vòng khói trắng

nói: “Tôi đang gặp phải một vấn đề khó khăn. Mẹ kiếp, vì sao cậu cũng chán chường

như vậy hả?”

Lục Tư Triết tháo kính xuống, tiện tay ném qua một bên, đung

đưa ly rượu chân dài, người cong vẹo tựa vào ghế, miễn cưỡng cười cười: “Lăng

Khiên, cậu đang khiêu khích tôi phải không? Cậu biết tôi không có bạn gái cho

nên cậu cố tình khiêu khích tôi phải không?”

Lăng Khiên cười, muốn cướp lấy chén rượu của Tư Triết nhưng

lại bị anh gạt tay ra, lực đạo cũng không nhẹ. Anh nhìn bốn ngón tay đỏ đỏ rõ

ràng trên mu bàn tay mình thì nhíu mày, một phen cướp lấy chén rượu của Tư Triết

đặt mạnh lên bàn, mắng: “Uống rượu xong phát điên hả? Cậu biến mất tới hơn nửa

tháng, bây giờ trở lại thì lại không bình thường như mọi khi. Cậu bị làm sao vậy

hả?”

Lục Tư Triết bị Lăng Khiên mắng mà rượu tan đi hơn nửa, nhìn

rõ bốn ngón tay đỏ ửng trên mu bàn tay bạn mình thì trong mắt hiện lên tia ảo

não. Hai tay anh vuốt mạnh mặt mình, đứng dậy chống hai tay lên vai Lăng Khiên

nói: “Uống hơi nhiều. Tôi đi rửa mặt đây.”

Lăng Khiên đỡ lấy tay anh hỏi: “Không sao chứ?”

Tư Triết khoát khoát tay, hơi lảo đảo đi tới phòng vệ sinh.

Lăng Khiên nhìn theo dáng xiêu xiêu vẹo vẹo của bạn mình một

lúc lâu sau đó dí tắt điếu thuốc, rót cho mình một ly rượu đầy, híp mắt hua hua

trước mặt rồi uống một hơi cạn sạch, trên mặt phức tạp và mang theo chút khốn

hoặc.

Lục Tư Triết trở lại lần nữa, đã khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng

khoan khoái cùng với nụ cười vốn có, ngồi xuống rồi cầm ly rượu lên đụng đụng

ly Lăng Khiên cười nói: “Tiếu Diệc Trần bị cậu hạ không có cơ hội hoàn thủ, cảm

giác có phải rất tuyệt vời không?”

Lăng Khiên nhếch nhếch khóe miệng, lại uống thêm một ngụm:

“Tư Triết, trong khoảng thời gian này cậu đã đi đâu vậy?”

Tư Triết dừng lại ý định tìm hiểu chuyện của Lăng Khiên,

lông mi lay động, dường như là đang suy nghĩ nên trả lời bạn thế nào. Một lúc

sau mới ngẩng đầu cười cười: “Cho là tôi đi yêu đương đi.”

Lăng Khiên kinh ngạc, nhướn nhướn mi: “Cậu cuối cùng đã

thông suốt rồi sao? Là người phụ nữ như thế nào vậy? Mang đến giới thiệu với

tôi đi.”

Lục Tư Triết lặng lẽ tựa vào ghế salon, hai cánh tay giơ lên

ra sau đầu, ngửa đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt là sự thất bại nặng nề. Anh có chút

tự giễu cười nói: “Cậu không gặp được nữa đ


XtGem Forum catalog