
g rất nhanh một
lần nữa lấy lại nụ cười ôn hòa nói: “Anh nói một chút đi.”
Lăng Khiên gạt khói thuốc vào gạt tàn, thu hồi nụ cười, hai
con ngươi đen bóng như nước sơn lộ ra tinh quang.
“Nếu anh không quấy rầy cuộc sống của Yên Yên nữa, tôi sẽ
chuyển nhượng lại toàn bộ số cổ phần Trần Dương hiện nay của tôi cho anh.”
Tiếu Diệc Trần nhếch khóe miệng lộ nụ cười chế giễu: “Lăng
Khiên, thì ra anh thật sự là một người hèn hạ như vậy. Dùng loại thủ đoạn hèn hạ
này để chiếm đoạt hoàn toàn Yên nhi, anh cảm thấy vui vẻ sao?”
Lăng Khiên cười, ánh mắt nhu hòa đi chút đỉnh: “Tôi đã sớm
có được Yên Yên rồi, kể cả thân thể hay lòng cô ấy. Tôi bây giờ muốn nói là anh
không nên đi quấy rầy ba mẹ cô ấy nữa. Tiếu Diệc Trần, thời điểm anh đi gặp ba
mẹ Yên Yên, thời điểm anh nói dối ông ấy, lúc đó anh thật sự đã biết mình hoàn
toàn mất đi Yên Yên rồi. Anh dùng thủ đoạn để làm cho ba Yên Yên bức ép cô ấy
chia tay với tôi, hiện giờ cô ấy đối với anh một tia tình ý cuối cùng đã không
còn nữa đâu. Nói cho cùng anh với Tương Dao rất xứng đôi, đều ngu xuẩn như
nhau.”
Nụ cười giả tạo trên mặt Tiếu Diệc Trần không còn cách nào
duy trì được nữa. Anh cúi đầu trầm tư, hai hàm răng cắn chặt nói rằng anh rõ
ràng đã bị Lăng Khiên đâm đúng chỗ đau.
Lăng Khiên đè thấp giọng nói qua điện thoại với thư ký:
“Mang hai ly cà phê vào đây.”
Mấy phút sau, thư ký đem hai ly cà phê đặt trên bàn, Lăng
Khiên đem một ly tới trước mặt Tiếu Diệc Trần song cầm ly của mình lên nhấp một
ngụm, cười nói: “Nóng giận không hợp với anh đâu, bình tĩnh lại đi, sau đó cùng
tôi nói chuyện làm ăn.”
Sau một lúc lâu, Tiếu Diệc Trần ngẩng đầu lên, trên mặt là sự
mệt mỏi vô tận nhưng ánh mắt lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh nhìn người đàn ông rất
bình tĩnh, tỉnh táo phía đối diện khẽ cười cười, nói: “Không có gì để nói giữa
hai chúng ta hết. Vì Yên nhi, tôi sẽ từ bỏ Trần Dương.”
Lăng Khiên chăm chú nhìn Tiếu Diệc Trần, đặt ly cà phê xuống
bàn, ngả người ra sau ghế, cảm thấy có vị chua dâng lên tận cổ nhưng khóe miệng
vẫn cong lên lộ ra nụ cười giễu cợt, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Trẻ con.”
Sau đó anh gọi điện thoại cho Lý Duệ, cười nhẹ nhàng nói:
“Giúp tôi đem cổ phần Trần Dương bán ra thị trường 0.5 phần trăm.”
Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng có tiếng trả lời: “0.5?”
Lăng Khiên nhìn thoáng qua Tiếu Diệc Trần: “Đúng vậy.”
Vài giây sau lại có tiếng nói: “Xong rồi. Chúng bị mua vào
luôn rồi.”
Tiếu Diệc Trần mím chặt môi, vẻ mặt tức giận tới cực điểm.
Anh giương mắt âm trầm nhìn Lăng Khiên, hai hàm răng cắn chặt.
Lăng Khiên cười, nhàn nhã uống cà phê, một lần nữa lại nói
vào điện thoại: “Tiếp tục bán ra 0.5.”
Rất nhanh đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói rất hưng
phấn: “Thú vị ghê. Quả thực chết ngay lập tức nha.”
Lăng Khiên cười đến phong khinh vân đạm, vẫn chưa cúp máy,
nghiêng người, hai cánh tay đặt trên bàn làm việc, nhìn người đàn ông đối diện
đang kiềm chế cơn tức giận. Anh nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay xuống bàn, trầm giọng
nói: “Tiếu tổng à, dựa vào thân tình giữa hai ta nên tôi nhắc nhở anh, bây giờ
trong tay vợ cũ của anh đã có tới hai mươi chín phần trăm cổ phần của Trần
Dương. Anh còn muốn tiếp tục chơi không?”
Tiếu Diệc Trần cúi đầu mím môi không nói, Lăng Khiên cũng chẳng
gấp nhìn anh ta, tâm tình đang rất tốt đẹp.
Ở trên trán Tiếu Diệc Trần chảy xuống vài giọt mồ hôi, Lăng
Khiên chuyển hai mắt sang chỗ khác. Anh bây giờ đang bức đối thủ của mình đến mức
hắn muốn giết người, nhưng hắn lại không thể có bất kỳ sức phản kháng nào nên
làm anh vô cùng vui vẻ. Anh ngắt điện thoại, không nói gì thêm.
Mấy phút đồng hồ nữa lại tiếp tục trôi qua, Tiếu Diệc Trần đứng
dậy, vẫn tận lực duy trì giọng nói kiên định, mở miệng: “Tôi đồng ý. Lúc nào
thì chúng ta có thể ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đây?”
Lăng Khiên nhìn anh ta ý bảo ngồi xuống, nhưng Tiếu Diệc Trần
vẫn không hề nhúc nhích. Anh cười cười: “Anh cứ ngồi xuống đã. Tôi còn có thêm
điều kiện nữa đây.”
Tiếu Diệc Trần ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo dị thường, mím chặt
môi rồi cứng nhắc ngồi xuống hỏi: “Điều kiện gì?”
Lăng Khiên nhìn anh ta cười: “Một là Trần Dương hãy rút lui
và rời khỏi thành phố G. Hai, giá tiền cổ phần chuyển nhượng của tôi cho anh phải
cao hơn giá thị trường mười phần trăm.”
Tiếu Diệc Trần hai răng nghiến lại kèn kẹt: “Lăng Khiên, anh
đừng có mà quá đáng.”
Lăng Khiên cười lạnh: “Tôi và anh chơi lâu như vậy nhưng tôi
cũng phải kiếm thêm một chút lời nhuận chứ. Mười phần trăm là để anh có được một
bài học, để anh nhìn cho rõ người bên cạnh mình như thế nào, cái gọi là thâm
tình nó buồn cười cỡ nào.”
Tiếu Diệc Trần nhìn thẳng anh một lúc lâi, nhẹ nhàng nhắm chặt
hai mắt lại một lúc rồi đứng dậy, cúi đầu trầm giọng nói: “Lăng Khiên, ngươi
đúng là một con quỷ vô cùng đáng sợ.”
Lăng Khiên chỉ cười, thở phào một hơi, vươn tay ra phìa trước:
“Hợp tác vui vẻ.”
Tiếu Diệc Trần mặt tái nhợt nhìn anh một cái, sau đó xoay
người rời đi. Đến khi anh đi đến cửa thì nghe thấy một giọng nói trầm ổn phía
sau: “Tiếu Diệc Trần, Yên Yên từng r