
dây. Cậu có hay không hỏi vị kia nhà cậu?
Đồng Yên: Tớ hỏi rồi. Anh ấy nói sẽ không động đến Tiếu Diệc
Trần.
Thiến Thiến: Anh ta nói thật mập mờ nha. Anh ta nói rằng sẽ
không động đến Tiếu Diệc Trần, nhưng cũng đâu có nói cổ phiếu Trần Dương gần
đây sụt giảm tưởng như chết tới nơi lại không liên quan đến anh ta.
Đồng Yên: Ý cậu là sao?
Thiến Thiến: Không có gì, nhưng tớ muốn giúp cậu tỉnh táo một
chút. Dù sao tớ cũng cảm thấy cổ phiếu Trần Dương gặp phong ba khẳng định là có
liên quan đến Lăng Khiên.
Đồng Yên: Anh ấy nói sẽ không động đến Tiếu Diệc Trần thì chắc
chắn sẽ không liên quan đến anh ấy. Tớ tin tưởng Lăng Khiên.
Thiến Thiến: Yên Yên ngu ngốc. Bất quá anh ta đối với cậu là
thật tâm, cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ không làm tổn thương cậu. Cậu cứ an
tâm đi.
Đồng Yên: Tớ vốn là rất an tâm mà. Không nói nữa, tớ ngủ
đây.
Thiến Thiến: Ừ. Bye bye.
Đồng Yên: Ngủ ngon!
Đồng Yên nhanh chóng invisible, nhìn chằm chằm đoạn nói chuyện
của mình với Thiến Thiến vừa xong trên màn hình thật lâu, sau đó có chút nhụt
chí tắt máy. Cô không giống như ngày thường ở phòng khách chờ Lăng Khiên trở về,
mà chỉ là chừa lại đèn của chiếc đèn trên đầu giường rồi chùm kín chăn hờn dỗi.
Cô cũng không biết là đang giận Thiến Thiến phỏng đoán lung tung không có căn cứ,
hay là đang tức giận việc anh có việc giấu cô.
Đúng là ngày đó anh nói không động đến Tiếu Diệc Trần nhưng
cũng không có nói là anh không có điều khiển cổ phiếu của Trần Dương. Cô có cảm
giác mình bị lừa gạt. Mặc dù không đến nỗi tức giận, khổ sở lắm nhưng khẳng định
là có khó chịu trong lòng.
Cho nên khi nghe được tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, cô
cũng không chạy ra đón anh mà ngược lại nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lăng Khiên vào nhà sau không có thấy thân ảnh quen thuộc chạy
ra đón mình, cũng không nghe được câu nói ngọt ngào là “Anh về rồi” thì trong
lòng cảm thấy chút mất mát. Anh mím môi đổi giày, có chút mỏi mệt vuốt vuốt mi
tâm sau đó tắt đèn ở phòng khách rồi đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy cô đang
đắp chăn nằm ngủ trên giường thì khóe miệng anh cong cong. Anh đi tới ngồi ở
bên giường, đưa tay sờ trán cô, xác định cô không có ngã bệnh mới hôn vào trán
cô một cái, sau đó giúp cô đắp kín chăn, cầm lấy đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm.
Đồng Yên nghe được tiếng đóng cửa mới mở mắt ra, qoay đầu
nhìn thoáng qua phòng tắm rồi rũ mí mắt xuống. Mới vừa rồi khi anh hôn lên trán
cô, trên người có nhàn nhạt mùi rượu, nụ hôn kia rất nhẹ rất nhu, cô cảm nhận
được anh cẩn thận cùng thật lòng che chở mình, do đó bất mãn trong lòng cũng
theo nụ hôn của anh mà tan đi không ít.
Cô cũng cảm thấy rất kì quái rằng, tại sao trong thời gian mấy
tháng ngắn ngủi mình lại có thể lệ thuộc vào anh và tín nhiệm anh như vậy?
Nhưng cô cũng tìm ra được luôn đáp án, chính là do anh biểu hiện sự quý trọng
cùng nâng niu đối với cô. Mỗi ngày cô đều kiên nhẫn chờ anh trở về, nhận lấy
cái ôm ấm áp của anh, cũng có thể từ trong mắt anh thấy được mừng rỡ cùng biết
lỗi. Buổi tối cho dù anh mất ngủ không ngủ được thì anh cũng sẽ không trằn trọc
trở mình, tư thế vẫn là bộ dáng trước khi cô ngủ, thậm chí ngay cả cánh tay đang
ôm cô cũng không có di động xuống dưới. (Vi: em thèm anh quá đi T___________T.
Khiên ca thật vĩ đại quá :X)
Cho nên cô cảm thấy người đàn ông này yêu cô sâu đạm như vậy
thì làm sao có thể tổn thương cô được? Giống như lần trước cô đã nói với Tiếu
Diệc Trần rằng, tín nhiệm của cô đối với Lăng Khiên là tới từ cách biểu hiện của
anh đối với người mình yêu.
Nghĩ như vậy, Đồng Yên không giả vờ ngủ nữa, đứng dậy bước
xuống giường.
Lăng Khiên tắm xong thì mặc đồ ngủ đi ra, thấy trên giường
trống không, sửng sốt một chút mới quay đầu nhìn ra cửa phòng ngủ, thì thấy người
nào đó vừa giả vờ ngủ trong tay cầm một bát canh đi đến. Anh cười cười đi tới,
nhận lấy bát canh rồi ôm lấy bả vai cô trêu chọc nói: “Đánh thức em hả?”
Đồng Yên cong cong khóe miệng, hơi xấu hổ nói: “Em không có
ngủ. Anh uống chút canh đi.”
Lăng Khiên ôm cô ngồi ở trên giường từ từ uống canh.
Đồng Yên cầm bát giúp anh uống. Anh giả vờ bị nóng, cô liền
lập tức nhẹ nhàng thổi thổi cho canh bớt nóng, chọc cho Lăng Khiên không nhịn
được cười ra tiếng.
Sau khi uống xong bát canh, Lăng Khiên cầm lấy cái bát không
để sang một bên, sau đó hôn một chút lên môi cô, nhìn cô rồi dùng đầu lưỡi liếm
liếm môi cô, sau đó cười lớn rồi ôm cô lên giường nằm đắp chăn.
Lăng Khiên đem Đồng Yên nằm úp sấp ở trên người mình, chờ
hai tay nhỏ bé ngoan ngoãn ôm lấy cổ mình mới cười cười hôn chóp mũi cô một
chút nói: “Tại sao vừa nãy em lại giả vờ ngủ?”
Đồng Yên nhìn anh một cái, vươn tay vuốt ve đôi mắt mệt mỏi
của anh nói: “Công việc còn tồn đọng lại vẫn chưa xử lý xong hả anh?”
Lăng Khiên không nói chuyện, nhắm mắt hưởng thụ bàn tay ấm
áp của cô nhẹ nhàng vuốt ve trên da mình, tim anh đập loạn theo từng cử động của
ngón tay cô sau đó mềm thành một mảnh. Khi tay cô chuyển qua bờ môi anh, anh mở
miệng đem nó nhẹ nhàng cắn chặt, sau đó cười khẽ mấy tiếng. (Vi: Đùa chứ tối
na