
ần đầu tiên là hắn miễn cưỡng nàng, sau đó lại biết chuyện độc tình cổ. . . . . .
Lần thứ hai là ở trên xe ngựa, cũng là hắn miễn cưỡng nàng, sau đó hai người đã chiến tranh lạnh. . . . . .
Lần thứ ba là ở trên cỏ, nàng bởi vậy mới khôi phục trí nhớ, sau đó chính
là kịch liệt khắc khẩu, nàng bỗng dưng bị xuyên trở về, xa nhau dài đến
nửa năm . . . . . .
Ba lượt OOXX, ba lượt không được tự nhiên.
Trách không được người này vẫn không dám chạm vào nàng, thì ra trong lòng có vướng mắc . . . . . .
Hơn nữa vướng mắc này dường như bắt đầu từ nàng.
Trong lòng Long Phù Nguyệt rất đau, thân thể mềm mại dán sát vào hắn.
Ôm vòng eo gầy của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn: "Vũ Mao sư
huynh, lần này sẽ không, ta sẽ không bao giờ rời khỏi chàng, cho dù
chàng lấy đại bản đánh đuổi ta, ta cũng sẽ không đi."
Thân mình
Phượng Thiên Vũ chấn động, đôi mắt chợt trở nên sâu sắc, hô hấp cũng dồn dập , ôm lấy nàng:" Nàng. . . . . . Nói thật sao?"
Long Phù Nguyệt gật đầu một cái thật mạnh, quýnh lên cho hắn ăn thuốc an thần: "Đương nhiên là thật , thật sự."
"Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng có biết, ta chờ giờ khắc này đã đợi thật lâu. . . . . . Đừng rời khỏi ta, ta thật sự sợ nàng sẽ rời khỏi ta. . . . . ." Phượng Thiên Vũ ôm sát nàng. Nghiêng người, liền đem nàng đặt ở dưới thân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ bừng, không dám chăm chú nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn.
Vốn dĩ sâu như biển, giờ phút này lại mang theo lửa nóng , biến thành lốc
xoáy sâu không thấy đáy làm cho người ta mê muội, hít thở không thông.
Hắn tựa hồ đã lâu chưa chạm qua nử nhân, động tác có chút trúc trắc, nhưng
thực ôn nhu, cực kỳ có kiên nhẫn, mỗi một bước đều quan tâm đến cảm nhận của nàng.
Nàng hơi có chút không khoẻ hắn liền lập tức dừng lại, mềm nhẹ hỏi.
Long Phù Nguyệt Nhu thuận theo động tác của hắn, cảm giác kia giống như đắm chìm trong nước biển dưới ánh mặt trời .
Thủy triều ấm áp tràn lên, từng đợt từng đợt vuốt ve thân thể của nàng. . . . . .
Tất cả tình cảm mãnh liệt rốt cục qua đi.
Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như ánh
bình minh, hơn nữa ngày mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Nàng còn tưởng rằng hắn cấm dục lâu sẽ có chút trục trặc. Thì ra là làm tốt không thể tốt hơn . . . . . .
Phượng Thiên Vũ ôm nàng, đưa tay véo nhẹ chiếc mũi thon của nàng: "Bà xã, nghĩ gì thế?"
Hai chữ bà xã này vẫn là Long Phù Nguyệt trong lúc vô ý nói đến cuộc sống
hiện đại, giữa phu thê ân ái xưng hô chính là ‘Ông xã ’‘ Bà Xã ’, giờ
phút này, hắn tự nhiên thốt lên như thế. Trong thanh âm tràn đầy thương
yêu, cưng chìu.
Khuôn mặt Long Phù Nguyệt đỏ lên, đem khuôn mặt
nhỏ nhắn chôn ở trên ngực của hắn: "Đại Vũ Mao, về sau chàng chính là
người của ta, ta cho chàng biết nga, chàng không được lại có những nữ
nhân khác, cho dù chàng là thái tử cũng không được."
Lại ngẩng
đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Ta biết về sau chàng sẽ làm
hoàng đế, nhưng không cho cái hậu cung khổng lồ đó phiền ta."
Phượng Thiên Vũ không khỏi bật cười, nhịn không được vươn tay vuốt vuốt tóc
của nàng: "Nha đầu hư, có một bình dấm chua nhỏ như của nàng đủ để đầu
ta to như cái đấu rồi, ta làm sao lại có hậu cung khổng lồ gì chứ? Đó
không phải muốn tự tìm phiền phức cho mình sao."
"Hừ, nhưng
chuyện này khó nói vô cùng, ban đầu chàng phong lưu như vậy, hồng nhan
tri kỷ khắp thiên hạ, chờ thêm vài năm chúng ta già sắc suy rồi, nói
không chừng chàng lại thói cũ trở lại, lại đi tìm nữ nhân khác để XXOO . . . . . ." Bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt ở trên lồng ngực hắn vô ý thức vẽ nên các vòng tròn
Phượng Thiên Vũ híp nửa ánh mắt nhìn nàng, cánh môi khẽ nhếch lên, vẽ ra một chút ý cười khó lường. Phượng Thiên Vũ híp mắt nhìn nàng, cánh môi khẽ nhếch, vẽ ra một chút khó lường ý cười.
Đều nói nữ nhân xinh đẹp là yêu, nhưng trước mắt hắn, đồng dạng là yêu,
nhưng lại giống như mang theo một loại ma lực kỳ dị làm cho người ta bị
lạc.
Tuyệt đối là yêu trong cực phẩm yêu. . . . . .
Hắn cười dị thường mơ ám, làm cho người ta nhìn không ra thâm ý trong đó.
"Uy , chàng, uy, uy, sao không nói lời nào, nụ cười này là có ý gì?" Long Phù Nguyệt bị hắn cười có chút sợ hãi.
Phượng Thiên Vũ thay đổi tầm mắt, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nha đầu, nàng không phải đẹp nhất ."
Nghẹn nửa ngày liền thốt ra một câu như vậy? Long Phù Nguyệt tức giận nói:
"Cái này ta đã sớm biết, rất nhiều hồng phấn tri kỷ của chàng đều xinh
đẹp hơn so với ta!"
Nói đến chuyện này Long Phù Nguyệt liền buồn
bực, bộ dáng nhỏ nhắn này của nàng có thể xem là một mỹ nhân, nhưng so
sánh cùng Anh Lạc công chúa, Vân Mặc Dao vậy còn kém xa lắc.
"Nàng cũng không ôn nhu động lòng người." Phượng Thiên Vũ tiếp tục vạch trần khiếm khuyết của nàng.
Long Phù Nguyệt nổi giận: "Chàng muốn tìm ôn nhu động lòng người, tùy tiện vươn tay bắt lấy là được rồi!"
"Nàng còn là một bình dấm chua." Dứt lời, còn nặng nề mà thở dài.
Lần này Long Phù Nguyệt hoàn toàn nổi giận, hai tay nhỏ bé liều mạng đẩy
hắn: "Đúng vậy a, đúng vậy a, ta chính