Snack's 1967
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323253

Bình chọn: 8.5.00/10/325 lượt.

môi của ta được không?"

Lúc này hai người đều là thân không mảnh vải, kề sát cùng một chỗ như vậy, trong lòng Long Phù Nguyệt cảm giác tựa như con thỏ nhỏ nhảy dựng không yên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lại giống như một khối vải đỏ, thiếu chút nữa hỏa có thể thiêu đốt. Tức giận liếc hắn liếc mắt một cái: "Bay rồi, con muỗi kia bay rồi. . . . . ."

"Bay sao?" Phượng Thiên Vũ cười giống như con hồ ly: "Vậy cũng đừng lo, ta lại bắt được nó là được!"

Nghiêng người, lại đem nàng đặt ở dưới thân, hôn lên môi của nàng. . . . . .

Lại là một phen tình cảm mãnh liệt qua đi, Phượng Thiên Vũ để cho nàng nằm úp sấp vào trên người mình, cười híp mắt hỏi nàng: "Lão bà, nàng muốn thức dậy hay vẫn muốn ngủ tiếp một lát nữa?"

Long Phù Nguyệt bị hắn ép buộc cả người xương cốt đều là đau , cũng rốt cuộc không dám nằm trên giường tiếp nữa, cuống quít đứng lên: ", Thức dậy." Trong lòng

cũng đang kêu rên, ô ô, nàng thật.. thật sự muốn ngủ một giấc thật dài

a, nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co như thế này, sớm hay muộn thân sẽ

trống rỗng. . . . . .

Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ

nhắn ai oán kia của nàng, không khỏi cười lên ha hả, vỗ vỗ mông đẹp của

nàng: "Nha đầu, tắm rửa một cái ăn một chút gì ngủ tiếp đi, ta đi vào

cung một chút, hôm nay lão nhân thả bồ câu, ta dù sao cũng phải vào cung xem thử.”

Long Phù Nguyệt ai oán liếc mắt nhìn hắn một cái,

người này học cái gì cũng nhanh như thế, đem cả những lời nói của nàng

ngày thường đều học . . . . . .

Hai người trước tắm rửa một chút, bên ngoài thị nữ gia đinh sớm chuẩn bị tốt bữa trưa, Long Phù Nguyệt

nhìn đầy một mâm thức ăn, toàn là những thứ mà nàng thích ăn.

"Phù Nguyệt, đây là gà nướng mật ong, nàng thích ăn nhất." Một cái đùi gà vàng để óng vào trong chén của nàng.

"Phù Nguyệt, đây là kho tàu hỏa nạm, ngươi quá mệt mỏi, ăn nhiều một chút."

"Phù Nguyệt, đây là cá muối loa nồi canh gà, bổ thân mình . . . . . .

"Phù Nguyệt. . . . . .

"Phù Nguyệt. . . . . ."

Long Phù Nguyệt mắt thấy trong chén của mình dần dần đầy ắp thức ăn, rồi

nhìn lại người nào đó đang ân cần chăm sóc, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn

nhất thời khổ xuống.

Một chén lớn như vậy nàng làm sao ăn hết a?

Ô ô ô ô, người này nói chuyện còn có bộ dạng rất mờ ám, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vừa đỏ lại hồng.

Nhìn một cái, thị nữ gia đinh chung quanh biểu tình toàn bộ vô cùng mờ ám,. . . . . .

Nàng tức giận, cũng gắp cho hắn một miếng sườn thật to: "Chàng so với ta mệt hơn, chàng cũng ăn nhiều một chút."

Vừa nói dứt câu, bỗng nhiên phát hiện không thích hợp, những lời này nói ra, chẳng phải là càng mờ ám hơn sao?

Tại sao lại nói một câu chó má mất mặt đến như thế?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt quả thực muốn nung đỏ rồi, khóc không

ra nước mắt. Nàng quyết định là không nói nữa, lẳng lặng ăn cơm .

Phượng Thiên Vũ cười dài : "Nương tử thật lòng yêu tướng công ta, bất quá vì nàng, ta lại mệt thêm một chút cũng không sao."

. . . . . .

Một bữa cơm thật vất vả ăn xong, Phượng Thiên Vũ sảng khoái tinh thần thượng triều .

Long Phù Nguyệt bò lên trên giường của mình, lại đi mộng Chu công đi.

Trong mơ mơ màng màng, chợt thấy có người chụp gương mặt của nàng: "Tiểu Trư, lười nha đầu, tỉnh lại mau." Long Phù Nguyệt mở to mắt, đã thấy Phượng Thiên Vũ đứng ở trước giường của nàng tền.

Trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười tủm tỉm , giống như đại hôi lang

đang dụ dỗ tiểu hồng mao : "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta dẫn nàng đi xem một

thứ nhé."

Long Phù Nguyệt vẫn còn mê mẩn ngủ trèo lên trèo lên , khoát tay áo, ngáp một cái: "Đừng làm ồn ta, để cho ta ngủ tiếp một lát."

Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, tươi cười khuynh quốc khuynh thành: "Còn muốn ngủ? Vậy ta ngủ cùng nàng."

Giả vờ như sẽ cởi áo nới dây lưng.

Buồn ngủ của Long Phù Nguyệt hoàn toàn biến mất, cuống quít nhảy dựng lên:

"Được rồi, được rồi, ta tỉnh ngay. Có cái gì thứ tốt cho ta xem?"

Phượng Thiên Vũ điểm điểm cái mũi thon của nàng một cái: "Thế này mới ngoan. Đi, ta dẫn nàng đi. Cho nàng một kinh hỉ."

Chờ đến nơi mới biết được, Long Phù Nguyệt hỉ mặc dù không có, nhưng quả thật kinh ngạc có thừa, hơn nữa còn là nhất kinh hãi!

Nàng bị mang vào hoàng cung, vào một cung điện gọi là ‘ Thượng Y Phường ’ .

Trong điện đã có vài oanh oanh yến yến, muôn hồng nghìn tía , nhìn đã thấy quý khí và tao nhã.

Người dẫn đầu kia Long Phù Nguyệt nhận thức, là một phi tử có vẻ được lão hoàng đế sủng ái —— Vân phi.

Long Phù Nguyệt từng cùng bà gặp mặt qua vài lần mặt, cho nên còn có thể nhận ra.

Phía sau bà là vài vị phu nhân, đều là mệnh phụ phu nhân.

Bên cạnh các vị mệnh phụ quyền quý này, là một vài cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, giống như những đóa hoa đang rực rỡ khoe sắc.

Nhìn thấy Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ tiến vào, trong đôi mắt các cô gái này lập tức nổi lên kinh hỉ.

Đôi mắt của Phượng Thiên Vũ đảo qua, các nàng cũng đều thẹn thùng cúi đầu.

Đều tiến lên phía trước, nhẹ thi lễ: "Tham kiến thái tử gia, Thái Tử Phi."

Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu nhíu mày.

Dường như cũng không dự đoán được nơi này sẽ có nhiều