Polly po-cket
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323282

Bình chọn: 8.5.00/10/328 lượt.

g: "Vũ Mao sư huynh."

Ánh mắt của nàng ngập nước, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, Giống như cánh hoa hồng mặc người hái .

Phượng Thiên Vũ hơi có chút bối rối, hắn kinh nghiệm phong nguyệt tràn đầy,

đương nhiên hiểu được giờ phút này Long Phù Nguyệt đang nghĩ gì.

Vội vã đem nàng bỏ vào trong ổ chăn ấm áp: "Tiểu nha đầu, mặc ít như thế,

nếu bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao bây giờ. Ngoan ngoãn nằm xuống.

Không được bướng bỉnh nữa."

A? Long Phù Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, cái này cũng không được? Người này rốt cuộc là làm sao vậy a?

Tâm hung ác của Long Phù Nguyệt nổi lên, đơn giản thông suốt thoát ra ngoài , thừa dịp hắn còn chưa đứng dậy, lại ôm cổ của hắn, thì thầm nói: "Vũ

Mao sư huynh, huynh. . . . . . Huynh cũng ngủ đi."

Mấy chữ cuối cùng này giống như muỗi bay vo ve, nhưng Phượng Thiên Vũ lại nghe giống như tiếng sấm.

Thân mình Phượng Thiên Vũ run lên, trong đôi mắt giống như biển rộng hình

như có hải triều đang bắt đầu khởi động, có ánh sáng sắc bén đang ngưng

tụ, lại hít một hơi dài, tự mình gỡ tay nàng ra.

Vỗ vỗ đầu của

nàng: "Phù Nguyệt, thân mình nàng bây giờ vẫn chưa khỏe hẳn . . . . .

Sắc trời không còn sớm, nàng đi ngủ sớm đi, ta còn có một chút công văn

phải xử lý."

Hắn đứng dậy, động tác gần như hốt hoảng. Xoay người muốn đi. Ngươi không thương ta! Vũ Mao thối, ngươi chê ta mập có phải không? Hu hu, ta không muốn ở chung một chỗ với ngươi nữa, ta muốn đi tìm đại sư huynh. . . . . .

Long Phù Nguyệt bắt đầu giả khóc, không cần công tác chuẩn bị, nước mắt cũng ào ào tuôn xuống.

Trong lòng Phượng Thiên Vũ đau xót, tâm liền lập tức mềm nhũn.

Đem nàng ôm vào trong ngực, hôn lên môi của nàng.

Long Phù Nguyệt cảm nhận được hô hấp ẩm ướt của hắn, bàn tay to ấm áp chạm qua từng địa phương đều giống như dấy lên một ngọn lửa.

"Ngô. . . . . . Vũ Mao sư huynh. . . . . . . Long Phù Nguyệt gần như chịu không được nữa, rên rỉ ra tiếng.

Khóe miệng Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch, dường như trừng phạt cắn cắn lỗ tai của nàng.

Long Phù Nguyệt tê dại khắp cả người, lại ‘ừm’ một tiếng, chủ động đem môi dâng lên.

Phượng Thiên Vũ sửng sốt, tự nhiên mà vậy bắt đầu đáp lại nàng.

Tim Long Phù Nguyệt đập nhanh hơn, mềm mại tựa vào trong ngực của hắn, để mặc hắn dùng lực ôm chặt nàng.

Nụ hôn của hắn từ mềm nhẹ biến thành cuồng dã, lại dần dần nhu hòa xuống, hôn qua chóp mũi của nàng, hai mắt, cái trán, cuối cùng dọc theo cằm trơn tới trên gáy.

Một chút ngứa, một chút đau. Tay đặt ở trên lưng hắn cũng lướt dần lên, thân mình cũng ưỡn cong lên, trượt vào bên trong quần áo của hắn, đụng chạm đến làn da mịn màng bóng loáng của hắn. Thân mình Phượng Thiên Vũ chấn động, buông Long Phù Nguyệt ra, thân mình lăn sang một bên, thở hổn hển.

Bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt vòng quanh hông của hắn, không biết là hưng phấn hay là sợ hãi, thân thể cứ mãi phát run.

Thân mình Phượng Thiên Vũ cứng ngắc, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Long Phù Nguyệt có chút buồn bực, không rõ rốt cuộc tại sao hắn lại kì quặc đến như thế.

Thân thể mềm mại dán sát qua, đôi tay nhỏ bé lặng lẽ hướng về phía trước, từ cổ áo vói vào bên trong ngực hắn.

Phượng Thiên Vũ vươn tay bắt được, không cho nàng lộn xộn.

"Vũ Mao sư huynh." Hơi thở ấm áp phun ở bên trong cổ của hắn.

Phượng Thiên Vũ tê dại một trận, bị bắt buộc xoay người lại, nhìn Long Phù Nguyệt.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đang lay động. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt hồng nhạt kiều diễm một mảnh.

Trái tim của Phượng Thiên Vũ chấn động mạnh một cái, trong đôi mắt tràn đầy đấu tranh.

Ôm lấy thân mình ấm áp của nàng, hơi thở không xong : "Phù Nguyệt, thân thể nàng vẫn chưa khỏe hẳn, ta sợ làm tổn thưởng đến nàng. . . . . ."

Long Phù Nguyệtở trong lồng ngực trắng noãn rắn chắc của hắn vẽ nên các vòng tròn: "Thân thể của ta đã sớm tốt lắm. . . . . . Cũng ra ngoài tháng . . . . . ." Ánh mắt Phượng Thiên Vũ thâm trầm

giống như biển sâu không thấy đáy, lại còn có một chút do dự mãnh liệt:

"Phù Nguyệt, ta rất sợ."

"Sợ? Sợ cái gì? Ta cũng không phải hổ dữ a. . . . . ."

Long Phù Nguyệt nghe thấy hắn nói câu này thật sự có chút buồn bực. Trợn to đôi mắt .

Hiện tại nàng chỉ hơi đầy đặn một chút thôi, có đáng sợ như vậy không?

Ngón tay Phượng Thiên Vũ nhẹ lướt qua cánh môi mềm mại của Long Phù Nguyệt:

"Ta sợ cùng nàng thân thiết rồi, nàng lại sẽ rời khỏi ta, lại sẽ biến

mất. . . . . ."

Suy luận gì thế? ! Làm sao có thể sau khi thân thiết mình sẽ đi đâu?

Hiện tại cho dù lấy đại bản đánh nàng, nàng cũng sẽ không đi .

Thanh âm Phượng Thiên Vũ có chút rầu rĩ : "Ta và nàng tổng cộng đã thân thiết ba lượt, nhưng sau mỗi lần thân thiết đều có vấn đề. . . . . ."

Nếu như là như vậy, hắn tình nguyện cả đời làm hòa thượng, cũng không muốn nàng lại rời đi.

Hắn thật sự là sợ cái loại tương tư tận xương tủy này, trống rỗng nhưng không cách nào lấp đầy.

Chỉ cần có thể ôm nàng là tốt rồi, có thể cảm nhận được nàng ngay tại bên người là tốt rồi.

A? Long Phù Nguyệt sững sờ một chút.

Cẩn thận suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ.

Đại Vũ Mao nói không sai nha.

L