Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323291

Bình chọn: 10.00/10/329 lượt.

. . . . . Nếu không mình thật đúng là không biết nên làm sao cho phải . . . . . .

***************************

Đảo mắt gần một tháng lại trôi qua.

Long Phù Nguyệt cảm giác cuộc sống trong một tháng này như sống ở trên mây.

Nàng ăn một mảnh Phật Đà hoa sen, linh lực trên người đã hồi phục toàn bộ,

lại dùng {hồi xuân thuật} giúp bản thân trị liệu, bệnh thương hàn trên

người cũng toàn bộ được giải trừ.

Chỉ có sanh con tạo thành mất máu rất nhiều, cũng không thể dùng phép thuật để bổ sung .

Chỉ có thể dựa vào chậm rãi điều dưỡng.

Thực phẩm dinh dưỡng, cháo tổ yến, thịt trứng, tươi, canh tảo mộc nhĩ. . . . . . Phàm là thức ăn hay thuốc bổ huyết toàn bộ được dâng lên, Long Phù

Nguyệt ăn mãi đầu lớn như cái đấu.

Phượng Thiên Vũ thấy vậy, liền thay đổi, lại để cho đầu bếp Vương Phủ cập nhật thức ăn mới liên tục.

Gần như mỗi ngày đều có trò gian trá.

Mỗi một ngày, hắn đều nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm nàng ăn hết.

Long Phù Nguyệt mắt thấy bản thân mình càng ngày càng đầy đặn, trời ạ, nếu

còn ăn tiếp tục như vậy, nàng sẽ biến thành con heo nhỏ mất !

Không được, nàng muốn giảm béo!

Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong đầu như vậy, Phượng Thiên Vũ

nhìn chằm chằm nàng ăn cơm tuyệt không chịu thua, làm cho nàng muốn len

lén bỏ qua đều khó có khả năng. Hắn luôn luôn có biện pháp làm cho nàng

ăn hết.

Nàng muốn hoạt động mạnh một chút, cho dù chạy chạy bộ cũng được.

Nhưng Phượng Thiên Vũ hoàn toàn không cho, nói cái gì sản phụ phải tĩnh dưỡng một tháng, hơn nữa cũng không thể thấy gió.

Sau đó thật sự bị Long Phù Nguyệt dây dưa mè nheo đến không chịu nỗi, hắn

mới cho phép nàng đi ra ngoài tản bộ, nhưng phải có hắn cùng đi. Hơn nữa mỗi lần đi ra đều đem nàng che phủ giống như cái bánh chưng.

Ngoài hai con mắt, toàn bộ mọi thứ còn lại đều băng bó kín mít. E sợ nàng lại bị phong hàn.

Long Phù Nguyệt ôm đầu ai thán.

Đại Vũ Mao này, lúc nghĩ nàng là công chúa thực, một cước đá văng nàng đến khách điếm gió lùa mát mẻ bốn phía.

Khi đó tại sao không nói sản phụ không thể gặp gió đi?

Chậc chậc, thật đúng là hai tiêu chuẩn khác biệt mà.

Phượng Thiên Vũ ngoài lúc vào triều, còn lại đều dính sát ở bên cạnh nàng,

chuyện gì cũng đều tự tay làm, ban đêm đương nhiên cũng túc trực ở nơi

này của nàng.

Nhưng bởi vì bận tâm đến thân thể của nàng, mỗi đêm cũng chỉ ôm nàng đi vào giấc ngủ. . . . . .

Như vậy điều dưỡng suốt gần một tháng, sắc mặt Long Phù Nguyệt đã trở lại vẻ khỏe mạnh hồng hào như trước.

Làn da non mịn bóng bẩy gần như có thể búng ra nước. Lại dư thừa sức sống giống như cục cưng khỏe mạnh.

Mấy ngày nay Long Phù Nguyệt bỗng nhiên buồn bực.

Mấy ngày nay, buổi tối mỗi ngày Phượng Thiên Vũ đều ôm nàng ngủ, nhưng chỉ

là danh phù kỳ thực ngủ, hoàn toàn không làm gì khác. . . . . .

Nàng bỗng nhiên thực hoài nghi sức quyến rũ của bản thân.

Đại Vũ Mao này không phải đã cấm dục hơn nửa năm sao?

Tại sao. . . . . . Tại sao hắn ôm mình, cũng có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như vậy?

Hắn trước kia không phải thực phong lưu sao? Gần như mỗi ngày không rời nữ nhân, vậy bây giờ đã xảy ra chuyện gì?

Là chê mình mập, không có sức quyến rũ rồi?

Hay là hắn —— Nghẹn thờì gian quá dài, nên không được. . . . . .

A a a a a a a a a a a, nàng cảm giác mình muốn điên mất.

Mỗi ngày buổi tối oa ở trong ngực của hắn, cả đầu toàn tư tưởng tình dục,

lại chỉ có thể lấy hắn làm gối ôm để gối đầu, hoặc trộm vài cái hôn mà

thôi.

Khi nào thì người này biến thành Liễu Hạ Huệ rồi?

Hay là —— Hắn đã tìm được con đường khác để giải nhiệt. . . . . .

Long Phù Nguyệt cảm giác nếu cứ còn tiếp tục như vậy, chính mình phải đổi

thành nữ sắc sói mất. Nàng muốn ăn đại Vũ Mao đã lâu rồi. . . . . .

Tròn tháng rồi, nàng rốt cục đã đủ một tháng.

Vù, tại sao những lời này lại nghe không được tự nhiên như vậy?

Quên đi, mặc kệ hắn, dù sao mình rốt cục đã ra khỏi tháng, về sau có thể tự do hoạt động. Chạng vạng hôm nay, Long Phù Nguyệt sảng khoái tắm rửa thật sạch sẽ, nàng cố ý ướp thêm một ít nhánh hoa hồng, để cho thân thể trở nên thơm mát.

Sau đó liền mặc một bộ y phục bằng sa mỏng, ở trong phòng chờ Phượng Thiên Vũ đến.

Hừ, nàng quyết định rồi, hôm nay dùng bất cứ cách nào, nàng nhất định phải đem Đại Vũ Mao lên giường!

Lúc này tuy rằng đã là đầu mùa đông, bên ngoài gió lạnh đang gào thét, nhưng trong phòng lại đốt rất nhiều lò sưởi ấm.

Nàng mặc đơn độc mỏng manh, nhưng một chút cũng không cảm giác được lạnh.

Lúc Phượng Thiên Vũ bước vào, liền nhìn thấy Long Phù Nguyệt buông xõa mái

tóc đen thật dài, bờ vai mềm ẩn hiện, trên người chỉ mặc bộ lụa mỏng

manh, ẩn hiện đường cong lả lướt, vô cùng gợi cảm, vội vã đi tới.

Phượng Thiên Vũ thuận tay liền ôm lấy nàng, ngửi mùi hương thơm ngát trên

người nàng, ánh mắt của hắn bất chợt trở nên sâu sắc thâm trầm giống như lốc xoáy thâm thúy.

Hắn vội vàng lắc lắc đầu, giống như xua đi đầu óc tràn đầy tư tưởng tình dục, thân thể nàng hiện tại vẫn chưa khỏi hẳn…………

Nói sau hắn cũng rất sợ. . . . . .

Long Phù Nguyệt ôm cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừn


Duck hunt